XtGem Forum catalog
Bàn Tay Định Mệnh

Bàn Tay Định Mệnh

Tác giả: Guy Des Cars

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 324502

Bình chọn: 8.5.00/10/450 lượt.

hiên.

− Một ngày nào đó tôi sẽ lại tới dể cho bà biết rằng bà đã nhầm và chẳng hiểu gì về nghề của mình! Cảm tưởng tốt ban đầu của tôi đối với bà không còn nữa, danh tiếng của bà được đánh giá quá cao, chủ yếu là dựa vào những quảng cáo rùm beng trên báo chí mà bà còn táo tợn trưng cả chân dung có vẻ uốn éo của mình lên để hòng câu khách! Làm như khuôn mặt của bà có thể làm cho mọi người chú ý! Người ta đến hỏi bà về quá khứ, vị lai đâu phải để chiêm ngưỡng vẻ ngoài của bà và duy nhất để nghe bà ăn nói ra sao. Nhưng tiếc thay bà chỉ làm cái việc dối trá đó cũng như các đồng nghiệp của bà! Tất cả những điều bà tưởng khám phá được về tôi thì tôi biết tỏng từ lâu rồi vì chính đó là bản chất của cuộc đời tôi.

− Ít ra thì bà cũng chiêm nghiệm thấy hai đều: tôi chỉ nói lên sự thực và, khi không thấy gì cả thì tôi im lặng… Còn “nhân vật kia” – người đàn bà đó nhất định sẽ xen vào phá hoại dự định của bà, bà thật không ngờ có phải không? Thế mà có đấy! Chính người đó sẽ quấy rầy bà… Duy nhất chỉ vì người đó mà bà không được toại lòng mãn ý. Cho đến lúc này, tôi khẳng định bà sẽ không từ một kế hoạch nào để ngăn chặn bàn tay tội ác của bà ta. Nhưng với bà ta lại là một chuyện khác! Bà ta cũng mạnh không kém gì bà đâu nhưng tôi nhắc lại lần cuối cùng là hoàn toàn không giống như cách hiểu của bà: cái sức mạnh sở dĩ bà ta có được là nhờ vào một tình yêu đích thực trong tim mà ở bà thì không bao giờ có. Tất nhiên, khi gặp bà, một người đàn ông có thể bị mê mẩn vì ham muốn nhưng rồi mau chóng được đều hòa vì cái tội duy nhất của bà. Sẽ có hai tình cảm đồng thời xuất hiện: ngờ vực và e ngại… những tình cảm đó không bao giờ chung sống được với tình yêu.

− Tôi phải trả bà bao nhiêu đây?

− Lần này thì không phải trả gì cả. Tôi không muốn nhận tiền của ai một khi họ không được thỏa mãn trong quẻ bói. Xin chào bà.

Vị khách bước ra cửa không nói một lời.

Bà Vêra lại xuất hiện với vẻ băn khoăn:

− Cái gì đã xảy ra vậy? Cháu có nghe tiếng sập cửa của bà ta ở phòng ngoài không?

− Đó là cách lẫn tránh của những kẻ yếu. Họ cứ tưởng gây ra tiếng động mạnh là sẽ cho họ sức mạnh.

− Tại sao vậy? Hôm nọ cháu chả đã nói với bà là người phụ nữ này có thể rất nguy hiểm ư?

Cháu cảm thấy trong người thế nào?

− Khá hơn nhiều bà ạ. Bà cho người khách tiếp theo vào đi.

− Bà nói trước cho cháu hay: bà ta thật xấu xí.

− Ở vẻ ngoài ư? Còn tâm hồn bà thấy sao? Chắc là rất đẹp phải không ạ?

− Cháu là một cô gái lạ kỳ. Nadia bé bỏng ạ.

− Và bà là một người bà đáng kính nhất! Về người đàn bà vừa ra khỏi đây một cách ầm ĩ ấy, cháu có thể nói trước với bà thế này: mặc dù tất cả những lời chị ta nói với cháu, nhưng cháu thực sự ngạc nhiên nếu chị ta trở lại! Đó là đều cháu mong muốn.

Quá Khứ

Một tuần khác lại trôi qua. Bà khách trẻ đó không trở lại nhưng cũng không vì thế mà công việc của Nadia gặp trở ngại. Có điều là nàng cảm thấy mệt mỏi, không còn hứng thú trong công việc hằng ngày; có gắng giải thoát những nỗi băn khoăn lo ngại cho người khác dù khẩn thiết hay không thường là thuộc về lĩnh vực tâm tình. Còn những lo nghĩ của chính nàng thì chẳng có ai ngó ngàng tới bao giờ trừ người bà mà nàng cùng chung sống. Đôi khi bà thân mật bảo nàng:

− Nhưng mà, cháu yêu bà, cháu không thể sống mãi như thế này được! Cháu hãy còn trẻ, lại ngày càng xinh đẹp, duyên dáng, là niềm ao ước của bao chàng trai. Ngoài ra cháu còn thông minh sắc sảo, tóm lại là cháu có tất cả. Vậy thì có đều gì không ổn? Tự giam mình cùng với một bà già trong căn nhà như thế này, đó không phải là cuộc sống của một người ở lứa tuổi cháu, nhất là suốt ngày này qua ngày khác ngồi trong phòng đoán vận mệnh để lắng nghe những đều bất hạnh hoặc những niềm ước mơ của bao người xa lạ đối với cháu. Thật là vô nghĩa! Và họ thì cũng chẳng bao giờ thèm đếm xỉa đến những gì xảy ra trong cuộc đời của cháu! Bà cũng biết rất rõ là nếu cháu tìm được một người chồng hợp với cháu hoặc dù là chỉ một chàng trai mà cháu ưa thích thì bà sẽ mất cháu, chắc chắn là bà cháu ta sẽ chẳng được cùng sống bên nhau như bao năm nay, nhưng đều đó không quan trọng. Chỉ có hạnh phúc của người phụ nữ trẻ như cháu là đáng kể chứ không phải cái già nua tuổi tác của bà! Với cái tuổi ngoài bảy chục, người ta đã quá quen với cảnh cô đơn. Đó là số phận của tất cả những người như bà đã từng dày dạn trong cuộc sống nhất là trong tình trường khi chúng ta còn ở cái tuổi của các cháu nội cháu ngoại bây giờ. Chúng ta không đòi hỏi và thật không xứng đáng với sự hi sinh của chúng vì chúng ta. Cháu cũng biết đấy: bà chẳng phải là một bà già yếu đuối, què lê liệt bại gì mà còn mạnh chân khỏe tay, mắt tinh tai sáng, bà có thể một mình xoay xở rất tốt. Thỉnh thoảng cháu đến thăm bà cùng người bạn đời của cháu, đối với bà như thế là hạnh phúc rồi. Bà sẽ thật sự sung sướng khi được nói với cháu: “Thế là con bé cũng hạnh phúc như mình ngày xưa ở bên Nga với ông nó khi mình còn trẻ và xinh đẹp”

− Bà ơi, xin bà đừng tìm cách làm cháu xiêu lòng; cháu chỉ thất thật sự hạnh phúc khi được sống gần bà. Chá