
ôi làng của những người dân lấy người sống cúng quỷ thần này. Nhưng chúng tôi đã lần mò suốt nửa tháng, thậm chí còn điều động trực thăng đi thám thính vẫn không thấy dấu vết của dân làng đó đâu cả, thế là có người nghi ngờ, họ cho rằng tôi đã báo cáo sai sự thật.
Ngày 30 tháng 10, tôi và lính có trang bị vũ khí trèo lên một sườn núi, lúc đó, chúng tôi ngẩn hết người ra. Dưới chân núi là một cánh đồng lúa mênh mông, trĩu hạt làm oằn cả thân lúa. Điều làm chúng tôi vô cùng kinh ngạc đó là lúa ở đây đều có màu đỏ ối như màu máu tươi, cả một cánh đồng lúa chín màu đỏ rực...
Dưới ánh trời chiều, cánh đồng mênh mông màu đỏ rực nhuộm thắm cả một góc trời.
Các bản vẽ phác thảo cứ phất phới bay đầy đồng, cảnh tượng hùng vĩ trong tranh đã ghi lại tất cả quá trình quan hệ của Tần Ca và Tạ Phi. Đào Tử hiểu rằng, khi tất cả những bí mật đã được vạch trần, phơi bày ra, thì đối sách cuối cùng cũng phải bắt đầu. Nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt, cô nói: “Trịnh Dung Tân đã chết, nếu tôi đoán không nhầm, thì tình hình của Trần Hoa bây giờ cũng không ra gì!”
“Đấy là tội hắn làm hắn chịu, cũng đáng thôi!” Tạ Phi nói với giọng mãn nguyện.
“Thế thì bạn đồng nghiệp của tôi và vợ cậu đâu?” Không thể giữ bình tĩnh được nữa, Đào Tử xông lên quát hỏi Tạ Phi: “Họ vô tội, cậu đã biết rõ là oán niệm trong “Bảy ngôi làng ma” rất mạnh, người bình thường sau khi vào đó, thì nguy hiểm nhiều hơn là an toàn, thế tại sao cậu còn để cho họ vào để phải liên lụy...?”
Thân hình dong dỏng cao của Tạ Phi thụt lùi mấy bước, Tạ Phi bảo: “Đó là chuyện bất ngờ không may, trong khi tôi thí nghiệm giả hôn mê, họ bị người của Trần Hoa đưa vào trong hiện trường. Ai bảo bạn của cô xông vào làm gì?”
“Khi bạn đồng nghiệp của tôi phát hiện anh không làm sao, anh liền lợi dụng tâm lý muốn đăng tin của cậu ấy, để cậu ấy thí nghiệm trò chơi “Bảy ngôi làng ma” đúng không?”
Tạ Phi không nói lời nào vì cơ bản không biết phải nói gì.
“Anh đã báo thù được cho anh trai anh rồi”. Ánh mắt Đào Tử sắc như lưỡi kiếm nhìn thẳng vào Tạ Phi, cô nói tiếp: “Nhưng cái chết của Trương Vy chính là cái giá phải trả của anh đấy”.
Việc đã đến nước này, điều duy nhất mà Tạ Phi khó đối mặt đó là người vợ mới cưới của mình đang nằm trong phòng quan sát. Không muốn để cho bất kỳ ai nguyền rủa cô ấy, Tạ Phi toan nhào lên tóm lấy Đào Tử, nhưng vừa mới tiến lên một bước, anh ta đã bị té ngã bởi những đường dây truyền tải số liệu.
Tạ Phi giẫy giụa theo bản năng, không ngờ đã làm một dãy giá máy sập xuống, những cỗ máy cứng nhắc đè lên hai chân anh ta khiến hai chân dập nát, máu xương lẫn lộn...
Trong cơn tuyệt vọng, anh ta thấy Đào Tử đang ráng sức nhấc không đến nỗi vụng về. Tuy là thân gái, nhưng cô làm việc không hồ đồ, Tạ Phi không hiểu nên gượng lấy hơi hỏi: “Tại sao cô lại cứu tôi?”
Lần này cô phóng viên trẻ tuổi này không đáp lời, cô vừa cẩn thận bê dần các cỗ máy ra, vừa nói: “Anh có biết các hacker thiên tài đã viết phần mềm vi rút, khiến cho vô số công ty phá sản, công nhân thất nghiệp, phải tự vẫn không? Và sau khi bị giam vào ngục, họ phải làm những gì không?”
Thấy anh ta thất thần, Đào Tử nói: “Phải sám hối, cần phải viết lại phần mềm diệt vi rút, còn anh cũng thế, anh phải ra mà cứu vợ anh đi”. Cô vừa nói xong thì chiếc máy cuối cùng đè trên người Tạ Phi cũng được dỡ khỏi người anh ta.
Lúc này Tạ Phi cảm thấy một sự khoan khoái chưa bao giờ có, chắc nó còn khoan khoái hơn khi ở trên thiên đàng, tất cả những hận thù, tất cả những đớn đau đều tan thành mây khói. Trước mắt anh ta, hình ảnh người vợ hiền thục, dịu dàng, kiều diễm hiện ra - Trương Vy.
Anh ta nhất định phải cứu lấy vợ mình - Trương Vy.
Khi niềm tin đã được xác định, Tạ Phi liền vùng vẫy ngồi dậy nói với Đào Tử: “Xin cô... xin cô... dẫn tôi ra khỏi nơi này”.
Chương 9 LỜI KẾT: CON ĐƯỜNG CUỐI CÙNG
Chuyến máy bay đến Malaysia sắp cất cánh, nơi cửa soát vé hành khách mang hành lý, đang sắp hàng chờ lên máy bay.
Khi Trương Vy chuẩn bị đưa vé cho nhân viên kiểm vé, bỗng nghe có ai sau lưng gọi mình: “Cô Vy... cô Vy... đợi chút đã... đợi chút đã, còn thiếu cái này cô mang luôn đi này...”
Vy quay đầu lại, liền nhìn thấy ngay cậu phóng viên mà cô chỉ mới gặp một lần, nhìn cậu phóng viên hối hả chạy đến trước mặt, cô cố nhớ lại, hỏi: “Cậu có phải là... Hồ... Tử không?”
Thấy cô ta vẫn còn nhớ tên mình, Hồ Tử gật đầu:
- Đúng rồi, thì ra cô vẫn còn nhớ tôi à?
Ba tháng trước Hồ Tử có phỏng vấn Trương Vy!
Ba tháng gần đây, trong thế giới game có tin đồn rằng, tập đoàn phần mềm trò chơi điện tử họ Trần hóa ra mười năm nay đã đánh cắp phần mềm trò chơi do ông kỹ sư chuyên viết phần mềm trò chơi là Tần Ca viết ra. Phía cảnh sát cũng tìm thấy thi thể Tần Ca đã bị chôn đến mười năm dưới tầng hầm thứ năm của tập đoàn phần mềm trò chơi họ Trần.
Seri trò chơi “Bảy ngôi làng ma” bị Bộ văn hóa cấm lưu hành vì đó là trò chơi nguy hiểm, bản gốc phần mềm cũng bị tịch thu để tiêu hủy. Ông Trần Hoa, chủ tịch tập đoàn này cũng đã biết rõ hậu quả sẽ ra sao...!
Tạ Phi, chờ đợi anh