
anh ta bị ngã lên tuyết thành một đám nát nhừ thì cô phải đi bưng canh bón thuốc cho anh ta.
Vì nhà hàng ở gần nhà nên Tư Dao và Tử Phóng định đi bộ về. Trước cửa nhà hàng, Tử Phóng phát hiện ra trong điện thoại mà ban nãy anh ta đã cố ý tắt chuông có mấy cuộc gọi khẩn cấp, bèn bảo Tư Dao đợi, anh ta sẽ nói nhanh.
Tư Dao ngao ngán nhìn xung quanh, bỗng nhiên giật thót mình.
Trên con đường chếch phía đội diện đằng xa, một cô thiếu nữ mặc váy trắng đang đi nhanh trong mưa tuyết bay lả tả. Dưới ánh sáng đèn đường, cái bóng chập chờn, mờ tỏ, vô cùng kỳ quái.
Cô đặc biệt chú ý đến chi tiết cô ta dường như đang đi chân trần.
Cô gái dáng người mảnh dẻ, da trắng như tuyết, có phải người cô từng quen?
Đúng là cô ta?!
Cô vội vàng quay đầu gọi Tử Phóng. Tử Phóng dùng tay bịt điện thoại, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Tư Dao chỉ phía trước mặt nói: “Anh xem, quá chỗ rẽ kia, nhìn về phía trước, anh trông thấy gì không?”
Tử Phóng ngớ ra: “Mấy cô gái đẹp đứng trên tuyết, quảng cáo áo mùa đông chứ gì!”
“Sao vậy?” Hóa ra Tư Dao chỉ vào tủ kính trưng bày của cửa hàng Đông Đằng, trên tủ kính là một tấm quảng cáo lớn với ảnh vài cô gái trẻ, mặc những bộ quần áo mùa đông rất đẹp đùa chơi trên tuyết, khuôn mặt rặng rỡ hơn cả ánh mặt trời, đang tươi cười với khách qua đường. Cô gái mặc váy trắng đi như chạy kia đã không còn thấy tăm hơi.
“Nhưng vừa nãy ở đó, trước tấm quảng cáo trên tủ kính kia tôi nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đang chạy nhanh trong mưa tuyết, nhìn kỹ thì hình như chính là Lịch Thu!”
Tử Phóng kinh ngạc nhìn Tư Dao. Tuy anh không nói một lời, nhưng Tư Dao có thể cảm thấy rõ ràng lời nói của cô không làm anh ta tin được.
Nửa đêm khuya khoắt thế này có ai lại mặc váy, chạy chân trần trong tuyết?
*
* *
Đêm đã khuya, Tư Dao vẫn không sao ngủ được. Ngoài cửa sổ là bầu trời Giang Kinh, dòng khí lạnh và ấm giao tranh, tạm thời chưa phân thắng bại; tuyết vừa rơi đã âm thầm chảy tan trong đêm, thi thoảng có tiếng giọt nước rơi vào mái hiên lợp ngói ở tầng dưới.
Một ngày đã trôi qua, kết quả điều tra thế nào rồi? Tử Phóng không nói gì, chứng tỏ tiến triển chưa đâu vào đâu, nếu không thì anh ta chắc chắn đã lóe xóe nói ra.
Tấm ảnh do Linda mang đến, dù có phải là do người mặc áo mưa thao túng hay khôg, dường như đang thầm cảnh cáo cô: có một đôi mắt luôn dõi theo cô sát sàn sạt. Cảm giác này so với những sóng gió trên QQ cách đây không lâu, hình như còn khiến người ta càng sởn tóc gáy hơn.
Và càng khiến cô không tài nào ngủ được.
Dù trên cửa sổ đã có lồng sắt, nhưng cảm giác bị theo dõi đã từng có truớc đây vô tình trỗi dậy, cô thậm chí còn có thể cảm thấy đôi mắt đó trong bóng tối. Cô vốn cho rằng sau vụ việc Dục Chu tự hủy hoại mình và Lâm Mang bị bắt thì cặp mắt trong bóng tối sẽ không còn quấy nhiễu mình nhưng cô đã nhầm. Cặp mắt đó còn ngoan cố theo dõi cô hơn cả khi trước. Thậm chí đó còn là cặp mắt cô đã từng nhìn thấy, tràn đầy oán hận và cháy bỏng mong muốn báo thù.
Lồng sắt ngăn cản nguy hiểm ở bên ngoài, nhưng lại ngăn cản lối mình thoát ra. Mình đang chạy trốn cái gì? Sự khủng hoảng trong lòng? Nỗi sợ hãi về tương lai? Sợ hãi vì “Đau thương đến chết”? Chứng sợ hãi không gian khép kín, mày đến rất đúng lúc.
Cuối cùng cô cũng mơ màng thiếp đi, một giấc ngủ chập chờn. Trong mơ, dường như cô lại bị nén chặt trong một không gian chật hẹp, tất cả xung quanh đều là những thứ cứng ngắc, lạnh như băng, tuyệt đối không phải là căn phòng được trang trí cẩn thận của cô. Hình như cô bị gông cùm, không thể cựa quậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn tất cả xung quanh vụt biến đổi từng phút. Bốn bức tường lạnh giá bỗng trở nên nóng hừng hực, cô cảm thấy từng cơn nóng ập đến, ánh lửa nhảy múa trong mắt. Cô gào lên kêu cứu nhưng không ai trả lời.
Cô cố gắng thoát ra khỏi gông cùm ấy đi ra cửa, muốn đẩy cửa xông ra khỏi biển lửa nhưng lửa ập vào từ bên ngoài, cánh cửa giống như đáy nồi đặt trên lửa bỏng, không chạm vào được, huống chi cửa đã bị khóa trái.
Hơi nóng hầm hập khiến toàn thân cô ướt đẫm.
Tư Dao giật mình tỉnh dây mồ hôi nhễ nhại. Cô không thể ngủ tiếp được bèn khoác áo ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra. Một cơn gió lùa vào. Cảm giác sợ hãi vì bị đè nén bởi không gian khép kín cũng vơi đi đôi chút.
Bên ngoài tuyết tan và mưa rơi tí tách, luồng đèn đường phía xa xa chiếu rõ muôn vàn hạt mưa đang rơi.
Và một cái bóng màu trắng xuất hiện.
Một cô gái mảnh dẻ mặc váy trắng, mái tóc đen nhánh xõa trên vai. Nếu là hai tháng trước, Tư Dao sẽ sợ hãi kêu lên “Kiều Kiều.” Nhưng cô biết không phải Kiều Kiều, cái bóng này rất quen.
Lịch Thu!
Thế này là thế nào? Tại sao trong đêm đông giá rét thế này mà cô ta mặc một chiếc váy dài mong manh… có lẽ là váy ngủ, rồi chạy trong mưa? Cô ấy đang trốn tránh cái gì? Tìm kiếm cái gì?
Cái bóng cô gái mặc váy trắng lặng lẽ biến mất, Tư Dao lập tức đẩy cửa đi ra, đến trước cửa phòng Lịch Thu.
Cửa phòng Lịch Thu dang mở.
Tư Dao đứng ngoài khẽ gọi “Chị Thu”, không có tiếng đáp lại.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bước vào trong. Chiếc đèn áp tườn