pacman, rainbows, and roller s
Đau thương đến chết

Đau thương đến chết

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 329331

Bình chọn: 8.5.00/10/933 lượt.

một ấm "Mông Đỉnh cam lộ " rồi mà?"

Tư Dao cũng ngớ người, lập tức nói "À... đúng rồi, nhưng tôi đã uống hết, nên muốn uống thêm một ấm nữa"

"Nhanh như vậy à?"

Ngắt điện thoại, Tư Dao tất tả chạy lên cầu thang, Thường Uyển hỏi: "Cậu đang làm trò gì thế?"

Tư Dao nói: "Chờ một lát chúng ta có thể nhìn thấy anh chàng trong căn phòng đó". Rồi lấy trong túi xách một tờ giấy lau mặt.

"Có cần đánh phấn lại không; tô một chút son môi?" Thường Uyển trêu ghẹo.

Tiếng bước chân lên cầu thang vọng đến. Một người phục vụ bê một khay để hở, trên khay là một ấm trà.

Hai người giả vờ nói chuyện, người phục vụ đi qua không hề để ý đến họ. Hai người bèn đi theo người phục vụ vào hành lang, vẫn giả bộ đang tán gẫu.

"Trà đây ạ!"

Bên trong không có động tĩnh gì. Người phục vụ thấy hơi kỳ lạ, lại nói "Phòng số 5, trà đây ạ, có thể vào được không?"

"Trà vẫn còn mà... vào đi"

Chính lúc người phục vụ đi vào phòng, Tư Dao đi vội đến gần cánh cửa, vứt đám khăn giấy vào bên cánh cửa. Sau đó đi vụt về bên Thường Uyển.

Người phục vụ mang vẻ mặt nghi hoặc đi ra, đằng sau là tiếng Lịch Thu vang lên "Xin đóng cửa vào giùm". Người phục vụ thuận tay khép cửa lại, lúng búng: "Rõ ràng chị nói trà uống hết rồi, thật kỳ lạ"

Lịch Thu không để ý cửa chưa được thật kín, vì giữa mặt đất và khung dưới cánh cửa đã được kẹp một xếp giấy.

Tư Dao đã có được một khe cửa.

Tiếng bước chân người phục vụ đi xa dần. Sau khi mấy người khách ở các phòng thuê bao khác đi ra đi vào, Tư Dao và Thường Uyển rón rén bước đến trước cửa phòng số 5.

Bên trong yên tĩnh đến đáng sợ.

Lịch Thu ăn tối với ai, sao không thấy nói một câu?

Qua khe cửa nhìn vào, Tư Dao cảm thấy hơi choáng váng.

Lịch Thu ngồi bên cửa sổ, uống trà một mình.

Nhưng trên bàn, là năm bộ đồ ăn kể cả của Lịch Thu.

Đáng sợ nhất là trong bốn bộ bát kia cũng đều có một chút thức ăn.

Là ai? Những người khách vô hình cùng ăn tối với cô là?

Năm bộ đồ ăn lập tức khiến cô nghĩ đến bức ảnh kia. Trên ảnh có năm người, một trong năm người đó đang ngồi đây, là Lịch Thu.

Lịch Thu bắt đầu nói rì rầm, ánh mắt cô ta hướng về bên kia chiếc bàn tròn, không có một ai.

Sắc mặt cô ta vừa có vẻ dịu dàng vừa có vẻ ai oán.

Cô ta đang nói gì? Đáng tiếc, tiếng nhỏ quá, Tư Dao nghe không rõ

Huống hồ, Tư Dao đang trong cơn kinh hoảng thì nghe thấy bốn chữ

Đau thương đến chết!

Chương 10

NHÂN THÂN TRỐNG RỖNG CỦA MAGGIE

"Chúng tôi gần như chờ đến lúc cô ta ra khỏi cửa, cũng không thấy có người vào trong phòng đó" Tư Dao kể lại "cảnh" mình nhìn thấy tối nay cho Tử Phóng nghe, vẫn còn thấy rờn rợn.

Lúc này, hai người và Thường Uyển đang ngồi trong một quán rượu nhỏ của Bách Gia Thôn. Nhìn thấy Lịch Thu lên taxi, Tư Dao lập tức gọi cho Tử Phóng, hẹn gặp anh ta trong quán rượu.

"Căn cứ vào những điều hai người nói, thì chẳng phải cô ta đã mắc bệnh thần kinh à?" Tử Phóng vuốt cái cằm dài. Gần đây anh ta để râu dê theo mốt thịnh hành, tiếc là anh ta vốn ít râu, râu mọc rất chậm. " Các cô đừng tò mò, tôi thấy cô giáo Thu rất bình thường, ngoài việc thích đeo kính râm, thích mặc đồ đen, thích đi dạo một mình, thích gọt táo trong bóng tối... À, sao càng nói càng thấy hơi kỳ dị nhỉ? Tuy nhiên, ai mà chẳng có điểm khác thường phải không?

"Nhưng anh không thấy năm bộ bát đũa trùng với năm người trong ảnh hay sao?"

"Quả là hơi kỳ lạ. Cô ta ăn cơm một mình, sao lại phải bày năm bộ bát đũa?"

"Trước khi anh đến, tôi và Tư Dao đã bàn luận rất lâu. Tôi bảo thực ra bốn người còn lại đều ngồi đó, Lịch Thu ăn cơm cùng với bốn linh hồn. Dao Dao lại không đồng ý". Thường Uyển nói năng hùng hồn.

"Tôi thật may mắn được ở cùng nhà với Tư Dao chứ không phải là bà đây. Tôi sợ nhất là các bà phù thủy thầy mo!" Tử Phóng cười nhạt.

Thường Uyển tức giận gõ đầu Tử Phóng: "Nói cho anh biết, mấy ngày tới tôi sẽ nằm lỳ ở chỗ Tư Dao không đi đâu hết! Ngày ngày gọi mà về hù dọa cho anh chết khiếp!"

"Thật thế, mấy ngày tới Thường Uyển đến nhà mình ở nhé!"

Tư Dao cảm thấy sự việc diễn ra xung quanh cô ngày càng kỳ lạ. Trong số những người đã từng vào hang Thập Tịch chỉ còn ba người sống sót là cô, Thường Uyển và Lâm Nhuận, cả ba lúc nào cũng có thể gặp nạn "Đau thương đến chết"; nhất là Thường Uyển thường là ruột để ngoài da, cô hy vọng hai người có thể ở sát bên nhau, qua khỏi lúc khó khăn này, nhanh chóng tìm được người mặc áo mưa. Thường Uyển thuê một căn hộ chung cư mà khu ấy dường như chẳng ai giao du với ai, là nguy hiểm nhất. Mình thì ở trong tòa nhà này, ít ra còn có Tử Phóng và Lâm Nhuận không lâu nữa sẽ trở về; nhà bên còn có một bà già mới chuyển đến, luôn rất cảnh giác cẩn thận, như được canh gác thường xuyên, cảm thấy an toàn hơn nhiều.

Thường Uyển cũng có suy nghĩ tương tự, gật đầu nói: "Nói thực, nếu ở một mình mình cũng hơi sợ!"

Tư Dao chuyển qua vấn đề chính: "Đêm qua, tôi còn thấy một sự việc, hai người cứ nghe, nhưng đêm nay chớ có mất ngủ".

Tử Phóng lại cười nhạt: "Cùng lắm là có ma, trong nhà có đại tiên cô Thường Uyển trấn rồi, còn sợ cái gì?"

"Đừn