XtGem Forum catalog
Đau thương đến chết

Đau thương đến chết

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 329575

Bình chọn: 10.00/10/957 lượt.

t tạp âm. Cô lại ngoái đầu, con tim cô chợt như cứng lại!

Trong màn đêm nhờ nhờ, trên con đường nhỏ âm u, một bóng người gầy ngẳng mặc chiếc áo dài đang đi ngang qua rồi biến vào hang cây bên đường. Tuy chỉ là một cái bóng lướt qua nhưng Tư Dao vẫn nhận ra chiếc áo dài ấy chính là chiếc áo mưa, cô còn nhìn rõ cái mũ nhòn nhọn dựng lên trùm kín khuôn mặt của người ấy.

Có phải là ông già bí hiểm nọ, sư giả truy hồn?

Ông ta xuất hiện ở đâu thì nơi ấy tràn ngập mùi chết choc.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Đôi chân Tư Dao bủn rủn, dường như không thể đỡ nổi thân hình mảnh dẻ của cô nữa. Cô bỗng thở gấp, tim đập nhanh dữ dội, rồi lại như không muốn đập nữa. Lúc nãy đau xót khi nghĩ đến Lâm Nhuận, nhưng đó chỉ là ‘nghĩa bóng’, lúc này cô mới thật sự thấy nhói tim, đau đớn thấm sâu đến tận xương tủy.

Lẽ nào lời ông ta nói đều là sự thật?

Làn gió ầm ầm lùa tới, cuốn tung những phiến lá rụng. Đám lá tai tái đỏ đang bay lượn trên khoảng không khá gần, dần dần xếp thành bốn chữ lớn trông hết sức cuồng loạn

ĐAU THƯƠNG ĐẾN CHẾT

Thì ra là ngày tận số đã đến!

Nó là thứ mà Viên Thuyên, Tiểu Mạn, Kiều Kiều đã trải qua trước khi chết? Vậy là hoàn toàn có thể giải thích tại sao họ đã hoảng loạn, bất lực, suy sụp, thật sự tiêu tan khát vọng sinh tồn. Lẽ nào mình cũng phải đi theo họ? Tiếp theo sẽ là ai nữa? Lâm Nhuận, Thường Uyển…

Đớn đau giã biệt! Tình yêu chân thành đâu dễ gì có được, quá ngắn ngủi nhưng lại vô cùng sâu sắc. Mình chẳng phải con người không biết trân trọng, mình sẽ mãi nâng nui con người đáng để mình nâng niu, nhưng không kịp nữa rồi.

Bóng người mặc áo mưa ấy đang lặng lẽ tiến về phía cô, vừa di chuyển vừa chầm chập lắc đầu. Chiếc mũ nhọn khiến người ấy càng giống như một bóng ma âm u. Thậm chí Tư Dao nghe thấy một tiếng thở dài, hình như nuối tiếc cho tuổi xuân rực rõ như đóa hoa mà phải tàn héo trong giá buốt và gió bụi.

Tiếc thay, trước khi chết mình khong thể kịp đến nơi ấy để gặp Lâm Nhuận. Dù chỉ là để gặp anh lần cuối cùng.

Nhưng khuôn mặt hiền hòa ngời sang của Lâm Nhuận chợt hiện ra trước mặt Tư Dao. Một ý nghĩ vụt trỗi dậy trong óc cô, dù sắp chết cũng phải gặp anh ấy đã.

Phải chạy thật nhanh thoát khỏi cái bóng đen ghê gớm này, dù tim đang đau, dù đang nghẹt thở.

Không rõ sức mạnh bất chợt từ đâu tới, Tư Dao lừ mắt nhìn bóng đen đang dần bước tới gần, cô quay người vụt chạy. Hàng ngày mình vẫn tập chạy tội gì mà không phát huy!

Chạy được một lát rồi lên đến con đường lớn, người qua lại đông dần, ga tàu điện ngầm đã ở ngay trước mặt. Lúc này cô mới nhận ra vùng ngực cô không đau như lúc nãy nữa. Quay lại nhìn khắp một lượt, không thấy bóng đen mặc áo mưa kia đâu nữa.

Hú vía, cô đã thoát chết!

Cô thấy vui vui, những rồi vẫn ngầm lo sợ, Những gì cô vừa trải qua, liệu có phải là ‘thử nghiệm cận kề cái chết’ không? Có lẽ nỗi khát vọng về Lâm Nhuận đã khiến cho mình vượt qua được ranh giới của cái chết. Phải giải thích như thế nào về mặt sinh lý học đây? Lúc nãy rõ rang mình sắp xủi đi, sao bỗng có thể chạy như bay? Liệu có phải như người ta vẫn nói: khi rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ, con người ta sẽ phát huy được tiềm năng dị thường?

Cứ thế miên man nghĩ ngợi, cô bước xuống cầu thang, rồi đi đến sân chờ tàu điện ngầm. Sau chuyến tàu này, mình sẽ gặp được anh!

Từ ga này đến ga Trung tâm thương mại, tàu phải chạy mất mấy giờ. Tư Dao vội vã ra khỏ nhà, nên quên không mang theo máy MP3 nghe nhạc. Cô bèn đến quay báo mua tờ báo Buổi Chiều.

Tàu còn chưa tới, cô giở ngay tờ báo, một bức ảnh khiến cô kinh ngạc ngây ra nhìn.

Đó là ảnh Mễ Lam- cô gái xinh xắn mà Tư Dao đã gặp, cô gái đã khóc sướt mướt trước mộ người chị họ tên là Phó Sương Khiết có mộ tang ở nghĩa trang Chuyên Kiều- Thượng Hải.

Sự cố giao thông chết người ở tuyến xe điện ngầm Thượng Hải.

Một cô gái 19 tuổi bị chen ngã xuống sân ga.

Tư Dao vừa đọc hang tít in đậm, đã thấy toàn than run bắn như bị ngâm trong băng. Mễ Lam cũng chết rồi! Lại một người nữa ra đi!

Cô chìm trong nỗi sợ hãi không sao xua đi nổi, và không nhận ra đoàn tàu đã vào ga. Kho cô tỉnh ra, thì đèn cảnh báo ‘đóng cửa’ đã sang lên lần cuối, cô không thể lên chuyến tàu này.

Thất vọng. Bỗng cô nhìn thấy một bóng người cao gầy mặc chiếc áo dài màu xám, hình như đã ‘bay’ vào toa tàu. Vẫn trùm đầu chiếc mũ cao cao, không thể nhạn rõ khuôn mặt. Tư Dao ngẩng đầu lên thật mạnh. Đoàn tàu đã chuyển bánh. Từ trong chiếc áo mưa màu xám có một bàn tay giơ lên đang vẫy chào cô.

Thì ra thần chết cũng đi tàu điện ngầm. Hắn đi đâu nhỉ?

Lâm Nhuận! Cô kêu lên kinh hãi, khiến những người đang đứng chờ tàu ở sân ga ngớ ra.

Có lẽ mình đã tạm thời thoát khỏi cái chết, nhưng mục tiêu tiếp theo của hắn chắc chắn là Chung Lâm Nhuận!

Chương 41

Trò chơi của tử thần

Tư Dao lập tức bấm di động gọi đến phòng làm việc của Lâm Nhuận, giọng êm ái của một nữ nhân viên vang lên: “Chào mừng quí khách đã gọi đến văn phòng luật sư Thiên Hoa! Thời gian làm việc của văn phòng chúng tôi từ 8h30 sáng đến 17h30 chiều, từ thứ