Địa ngục tầng thứ 19

Địa ngục tầng thứ 19

Tác giả: Sái Tuấn (Trung Quốc)

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 325224

Bình chọn: 9.00/10/522 lượt.

i kia một câu hỏi xưa cũ:

“Ngươi có biết tầng 19 địa ngục là gì không?”

TẦNG 1 ĐỊA NGỤC

[phần 1'>

Xuân Vũ đã kể cho tôi nghe câu chuyện này.

Nếu bạn đã đọc cuốn sách “Chung cư thôn vắng”, hẳn bạn còn nhớ 4 sinh viên đã từng đến cái thôn hẻo lánh ấy, Xuân Vũ là cô sinh viên trong số đó đã may mắn sống sót.

Nay cô là nhân vật chính trong câu chuyện này.

Các bạn đã biết, vì bị sốc bởi sự kiện ở thôn hẻo lánh ấy, Xuân Vũ đã phải đi nằm viện tâm thần một thời gian, nhưng rồi cô lại bình phục một cách kỳ lạ, ra viện và tiếp tục học đại học.

Nhưng các bạn còn chưa biết rằng, sau kỳ nghỉ hè tôi đã đến trường thăm Xuân Vũ. Cô vẫn như lần đầu gặp mặt, với khuôn mặt thanh tú đáng mến và thân hình cân đối mảnh mai, rất có sức hút đối với các chàng trai.

Chỉ có đôi mắt Xuân Vũ là nét đổi thay duy nhất sau sự kiện ở thôn hẻo lánh ấy. Ánh mắt trở nên thận trọng như đôi mắt con chim nhỏ, cô nhiều lần dời ánh mắt sang nơi khác, dường như không dám nhìn thẳng vào người đang nói chuyện với mình. Có lẽ sự kiện hồi ấy đã mãi mãi để lại một nỗi ám ảnh trong lòng Xuân Vũ.

Tôi và Xuân Vũ trò chuyện như bình thường, cô nói mình đã hoàn toàn bình phục, chỉ còn ước mong lớn nhất là học nốt năm cuối đại học và sẽ tìm ngay được việc làm sau khi tốt nghiệp. Lúc chia tay, Xuân Vũ nói mình sẽ không thể lại bị kinh hãi gì nữa, tôi cũng cho rằng từ nay cuộc sống của cô sẽ êm đềm phẳng lặng.

Nhưng thật không ngờ, vào mùa đông giá buốt vài tháng sau đó, Xuân Vũ đã lại gặp chuyện không may.

Có lẽ số phận đã sắp đặt, khiến cho cô gái này phải gặp hai chuyện kinh hoàng không sao tưởng tượng nổi trong cùng một năm.

Câu chuyện bắt đầu, mời các bạn hãy lắng nghe.

Nỗi khiếp hãi của Xuân Vũ bắt đầu từ một mẩu tin nhắn vào máy di động.

Một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, đợt không khí lạnh từ phương bắc tràn xuống gột sạch mọi uế tạp, bầu trời trở nên dường như sạch sẽ tinh khôi. Nhưng không ai có thể nhận thấy, cận kề với chúng ta, trong không khí đang có vô số tín hiệu điện tử qua lại đan xen nhau, chúng vượt qua những làn mây ở tít trên cao, vượt qua những kiến trúc san sát đúc bằng xi măng, xuyên qua tường của ký túc xá nữ sinh viên đại học, lặng lẽ lọt vào máy di động của một nữ sinh nào đó.

Chuông báo có tin nhắn vang lên.

Tiếng chuông reo bất ngờ, khiến Xuân Vũ rùng mình. Cô đang ở giường tầng trên sắp xếp các đồ dùng, tiếng chuông nhắn tin vang lên ở giường tầng dưới. Mấy hôm nay trời rét đột ngột khiến Xuân Vũ bị cảm nhẹ, cô quấn quanh cổ một chiếc khăn khá dày. Ngó nhìn xuống phía dưới, thì ra đó là máy di động của ThanhU.

Chiếc di động Nokia bóng loáng, xinh xắn nằm trơ trọi trên giường tầng dưới, màn hình đang nhấp nháy.

Thanh U đi đâu rồi? Căn phòng bốn người, lúc này chỉ còn một mình Xuân Vũ. Cô xuống giường, đứng trên sàn nhà, nhìn chiếc di động của ThanhU.

Mọi ngày, trong phòng của các nữ sinh, đó đây cũng thường nghe thấy những tiếng “tít tít” nhắn tin di động. Mấy hôm nay, máy của Thanh U thì luôn luôn tíu tít, đêm khuya cũng phải vài chục lần réo chuông khiến Xuân Vũ cả đêm chẳng thể ngủ yên. Mỗi lần nghe thấy tín hiệu ở máy của Thanh U, Xuân Vũ đều vẩn vơ thấp thỏm.

Khi Xuân Vũ cầm chiếc di động lên như một bản năng, thì cửa bỗng mở toang, Thanh U chạy xộc vào, một luồng khí lạnh tràn vào theo. Có vẻ như Thanh U vừa từ toa lét ra. Vừa bước vào cửa, cô vội giằng ngay chiếc di động trên tay Xuân Vũ.

“Tớ có tin nhắn à?” Không đợi Xuân Vũ trả lời, Thanh U nhìn ngay vào tin nhắn. Cô quay lưng về phía Xuân Vũ, rõ ràng là không muốn cho bạn nhìn thấy. Xuân Vũ biết ý, bèn bước về phía cửa sổ, đứng ngắm những phiến lá khô cuối cùng bị gió lạnh bứt khỏi cành cây. Cô và Thanh U là bạn cùng phòng rất thân, vốn dĩ không có chuyện gì không thể tâm sự sẻ chia, điều này khiến cô không sao hiểu nổi những thay đổi của Thanh U trong những ngày gần đây.

Thanh U bất chợt đặt tay lên vai Xuân Vũ, khiến cô giật mình: “Ôi, cậu làm tớ sợ quá!”

Vẻ mặt của Thanh U rất lạ lùng, cô chăm chú nhìn bạn, khẽ hỏi: “Cậu có biết tòa nhà Ma không?”

“Tòa nhà Ma?”

Đôi môi Xuân Vũ run run nói ra 2 chữ này. Ngay từ năm thứ 1 vào đại học, đã rất nhiều lần nghe các bạn nữ kháo nhau về “khu nhà gác có ma”, khiến nhóm nữ sinh các cô cả đêm mất ngủ.

“Phải! Cậu đi với tớ đến đó được không?”

Giọng Thanh U càng nhỏ nhẹ hơn, hình như môi không mấp máy mà vẫn nhập vào đầu óc Xuân Vũ.

Xuân Vũ tựa vào kính cửa sổ lạnh giá, lắc đầu: “Tại sao cậu muốn tớ cùng đi đến toà nhà ma? Tại vì mẩu tin nhắn vừa rồi à?”

Thanh U đưa phắt bàn tay phải đang nắm chiếc di động ra sau lưng, đầu hạ thấp xuống, nói: “Cậu cứ mặc kệ tin nhắn tin nhe của tớ! Nói xem, có đi cùng không?”

Xuân Vũ do dự, nhưng rồi cũng gật đầu “Được! Bao giờ thì đi?”

“Bây giờ! Thanh U nói giọng lạnh băng, ánh mắt cô khiến Xuân Vũ không dám từ chối. “Chẳng lẽ cậu định nửa đêm mới đi à?”

Không đợi Xuân Vũ trả lời, Thanh U quàng ngay di động lên cổ, xách chiếc ví đầm bước ra khỏi phòng.

Dám đi một mình ư? Xuân Vũ không thể tưởng tượng cái cảnh một mình Thanh


XtGem Forum catalog