Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hiệp Sĩ Sắt

Hiệp Sĩ Sắt

Tác giả: R.L.Stine

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 321592

Bình chọn: 7.00/10/159 lượt.

i bị điểm 1 môn toán thậm chí ngay cả khitôi đã học bài. Tôi tưởng tượng ra cảnh thằng Pete bạn tôi nói cho cả thế giớinày biết chuyện tôi đã mê Sara Medlow. Và tôi cũng tưởng tượng ra cảnh tôi làanh của Carlỵ Tất cả những cái đó đều là chuyện không maỵ Nhưng còn tồi tệ?

- Nhưng nếu truyền thuyết là đúng thì nó sẽ càng tuyệt chobảo tàng chớ sao? Chú Spellman nhìn xuống tôi. Đôi mắt chú nhấp nháy. Bộ riaxoắn lại với nhau.

- Có lẽ sẽ không tuyệt vời với chúng ta đâu.

- Chú cúi thấp xuống để nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Chú sẽ nói cho biết điều gì xảy ra, Mikẹ Giữ bí mật củachúng ta nhé, OK? Làm bố cháu lo lắng thêm chẳng ích gì. Và chúng ta cũng khôngmuốn làm Carly sợ. Nếu bộ giáp bị ma ám.... Chú ấy đứng thẳng dậy và nhìn rangoài cửa sổ.

- Cháu nói gì nếu chúng ta chơi trò thám tử?

- ý chú là chúng ta sẽ cùng nhau kiểm tra điều đó? ChúSpellman gật đầu.

- Tuyệt cú mèo! Chú xòe năm ngón tay đập vào tay tôi. Tôibảo chú:

- Đừng lo chú Spellman, cháu sẽ theo dõi giùm chú.

- Còn chú,

- Chú Spellman xoa tóc tôi:

- Sẽ theo dõi giùm cháu.

- Thỏa thuận thế nhé! Chúng tôi cùng bước ra ngoài cổng. Cảhai cùng cười về thỏa thuận bí mật giữa chúng tôi. Tôi thấy mấy nhân viênchuyển bưu kiện đã lên xe tải của họ. Và tôi thấy cái thùng nằm chình ình bêncạnh tôi. Bố không bỏ lỡ tý thời gian nào. Bố cầm thanh xà beng cúi thấp xuốngcạnh chiếc thùng. Ông luồn đầu xà beng vào nắp thùng và đẩy mạnh. Tôi nghe thấytiếng kêu cót két khi những chiếc đinh đóng nắp thùng đang bị kéo dần ra. Tronglúc bố bẩy xà beng, chú Spellman nắm lấy rìa nắp đậy và kéo mạnh. Carly đứngmột bên. Nó giả vờ là không quan tâm lắm. Nhưng tôi để ý thấy nó đang cắn môidưới. Thói quen khi nó cảm thấy căng thẳng. Còn tôi cứ lượn đi lượn lại thànhvòng tròn xung quanh cái thùng. Tôi bị phấn khích đến nỗi không thể đứng yênđược. Cuối cùng bố và chú Spellman cũng đã nhấc được nắp thùng lên. Tôi phóngtới trước. Nín thở. Carly đứng ngay cạnh tôi. Cả hai cùng dướn lên và nhìn vàotrong. Tất cả những gì mà tôi nhìn thấy là hàng chồng hàng đống giấy, báo vớvẩn, cũ rách.

- Đây là giấy.

- Carly có vẻ rất thất vọng như tôi vậy. Bố cười.

- Không chỉ có giấy đâu Carly.

- Ông nói.

- Tiếp tục đi. Cho tay vào trong và tìm xem cái gì ở trongđó.

- Con á?

- Carly nói nghèn nghẹn.

- Con sợ hả?

- Bố hỏi.

- Không đời nào.

- Nó trả lời. Tôi có thể nói là nó đang sợ một cách ngốcnghếch. Nhưng lại cố làm ra vẻ lì, bình tĩnh. Cái thùng dài chợt làm tôi nhớđến chiếc quan tài. Tôi băn khoăn tự hỏi không hiểu Carly có liên tưởng như vậykhông. Miệng mím chặt, nó xắn tay áo len màu xanh lên. Thọc tay vào trongthùng. Tay Carly ngập sâu vào núi giấy vụn. Đống giấy sột soạt trong lúc nó quờquạng cố tìm cái gì đặc rắn. Tôi ngó thấy nó dướn lên và thọc tay vào sâu hơnnữa.

- Em nghĩ là em thấy cái gì đó.

- Nó bảo chúng tôi. Và bỗng nó hét lên.

- Nó bắt được em! Nó chộp tay con! Cứu với! Tôi quan sátCarly cố gắng kéo tay ra khỏi thùng. Nhưng, một cái gì đó

- ai đó

- vừa chộp chặt lấy tay em tôi. Và nó không thả ra.

Carly cố kéo tay ra. Mặt nó bắt đầu đỏ dựng lên. Bố và chúSpellman vội vàng bới. Giấy vụn bay tứ tung mọi hướng.

- Gượm nào con gái yêu.

- Bố trấn an.

- Nhanh lên bố! Con đang bị tóm đây này.

- Carly hét lên. Em tôi bối rối không tự chủ mình được nữa.Lúc này tôi cảm thấy thương nó. Bố nhấc tay nó lên. Những ngón tay của một bàntay sắt đang xiết xung quanh cổ tay Carly.

- Chà, mọi người hãy xem này.

- Bố nói. Bố cười. Bàn tay sắt gắn với một cánh tay sắt dài.

- Cái còng tay con đây rồi.

- Bố nói.

- Để nguyên. Bố sẽ gỡ ra cho con ngay đây.

- Ông gỡ những ngón tay sắt ra từng ngón, từng ngón một.Carly chộp lấy cổ taỵ Bàn tay sắt và cánh tay rơi trở lại vào thùng đánh uỳnhmột cái.

- Bộ giáp sắt ngu xuẩn.

- Carly hầm hừ. Nó nhìn xuống cổ tay, xoa xoa bóp bóp. Tôinhìn xéo qua vai liếc chú Spellman. Tôi đưa mắt nhìn chú. Chú ấy cũng đưa mắtnhìn tôi. Bố thò tay vào thùng và lấy ra một bộ phận khác.

- Giờ nhìn cái này xem.

- Ông nói. Vừa mỉm cười, ông vừa giơ lên chiếc mặt nạ. Nhữngtia sáng cuối cùng của mặt trời sắp lặn chiếu vào mặt nạ thép, phản chiếu rathứ ánh sáng đỏ. Nóng. Rừng rực. Miệng tôi trễ xuống, há ra. Thậm chí tôi khôngnhận ra là mình đã nín thở cho đến khi thở hắt ra. Qúa rợn. Bố đưa cái mặt nạcho tôi. Chỉ nhìn thôi thì không thể bì với cảm giác sờ vào nó được. Tôi vuốtdọc theo chiếc mặt nạ. Nó nặng hơn tôi tưởng. Và không lạnh. Không giống cảmgiác khi sờ vào sắt thép. Nó âm ấm. Như là vừa có ai đeo nó mới gỡ ra vậy. Mộtcảm giác rờn rợn chạy ngược sống lưng tôi. Tôi đặt chiếc mũ vào giữa hai taỵ Bốkéo ra một chiếc ống sắt bảo vệ cẳng chân đặt trên bàn. Tiếp theo là một miếngsắt bảo vệ bàn chân. Đôi mắt ông sáng lên. Ông sục tay vào đống giấy vụn để lấyra một bộ phận khác của giáp sắt.

- Nó đây rồi! Cơ hội giàu có và nổi tiếng của chúng ta đâyrồi. Đây sẽ là cuộc triển lãm hay nhất, rùng rợn nhất mà người ta từng thấy. Ởphố Fear hay bất cứ nơi nào khác. Mọi người từ khắp nơi trên thế giới sẽ đổ đếnđể xem.... Những lời của bố vụt tắt. Bố nhíu mày