Polaroid
Huyền Ấn: Vùng Đất Thiêng

Huyền Ấn: Vùng Đất Thiêng

Tác giả: Hạn Nghi

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 325451

Bình chọn: 9.00/10/545 lượt.

rồi lôi cậu ta dậy. Lý Nguyên bị kéo dậy ngay tức thì. Cảm giác cứ như bị một thứ gì đó hút đi vậy. Ra khỏi phòng, trên đường đi, Lý Nguyên chống cự lại bằng cách gượng lại, đứng lì một chỗ để xem cô bé có kéo nổi tiếp mình không, nhưng rồi cậu đã phải thất vọng và cảm thấy xấu hổ khi mình không thể thắng nỗi sức của một cô gái.

Kim Mai không thể nhớ ra đường nào đi tới phòng khách phủ của phủ. Cô bé vẫn nắm chặt tay Lý Nguyên như thể sự cậu ta chạy mất rồi quay lại hỏi cậu ta lối nào đi tới phòng khách. Lý Nguyên phớt lờ câu hỏi, không thèm trả lời, để xem cô bé sẽ làm thế nào. May mắn thay khi nữ nô tì đi từ đằng sau vụt lên phía trước dẫn đường.

Khi tới đến phòng khách, Kim Mai thở hổn hển khi suốt đường tới đây, cô bé phải kéo theo một người không biết bước đi. Còn Lý Nguyên, cậu bé cũng mệt mỏi khi mình bị lôi đi như một đồ vật. Khi hai đứa đặt chân vào căn phòng thì đã thấy hai gia đình đang ngồi quanh quần bên trước bàn tròn bằng gỗ và trên bàn có rất nhiều món ngon. Cả bốn người trong gia đình đều quay lại nhìn hai đứa trẻ và tự dưng mỉm cười. Thì ra họ thấy hai đứa đang nắm tay nhau (chính xác là Kim Mai nắm tay Lý Nguyên). Hiểu ý, Kim Mai liền bỏ tay ra, hai má đỏ lên.

-“Hai đứa có vẻ thân nhau nhỉ?”

Hai gia đình cùng trêu hai đứa và họ ra hiệu tụi nó tới ngồi xuống ghế. Họ cố tình để hai cái ghế trống cạnh nhau. Kim Mai nhanh nhảu chạy lại ngồi xuống cái ghế cạnh mẹ mình còn Lý Nguyên lễ phép chào hỏi gia đình nhà Nguyễn đại nhân rồi cũng từ từ tiến lại ngồi xuống cạnh cô bé.

Bữa ăn diễn ra rất suôn sẻ, rất nhiều món ngon được bày lên. Hai gia đình nói chuyện rất vui vẻ. Nói chuyện được một lúc thì hai gia đình bỗng nhiên đổi đề tài sang hai đứa trẻ. Và tại thời điểm đó, Lý nguyên mới tiết lộ “bất ngờ” mà bà sẽ dành cho con trai mình đó là cô bé Kim Mai đó chính là thê tử của nó. Khi vừa nghe được điều mà mẹ nói, cậu ta ngạc nhiên vô cùng đến nỗi không thể nuốt nổi miếng thịt đang mắc ở cổ họng. Cậu bé vội vàng quang sang nhìn cô bé bên cạnh mình và bắt gặp khuôn mặt thờ ơ của cô bé. Có vẻ như cô bé đó đã biết trước điều này. Và ngay lập tức, cậu bé phản ứng lại.

-“Mẹ à! Con không muốn lấy vợ đâu?”

-“Mẹ biết!”- Lý phu nhân bắt đầu giải thích: “Không phải ngay bây giờ đâu! Sau vài năm nữa cơ. Mẹ chỉ muốn con biết trước, để hai đứa có thêm thời gian thân nhau hơn mà.”

Sau khi nghe mẹ mình nói vậy, Lý Nguyên cũng chả biết nói gì thêm. Cậu bé không nghĩ là mình sẽ phản đối hôn sự này nhưng cũng không nghĩ là mình sẽ chấp nhận nó. Vấn đề mấu chốt ở đây là cậu mới chỉ mười một tuổi và đầu óc không thể nghĩ quá sâu sắc được vấn đề này. Thôi để sau này lớn lên rồi tính tiếp.

Thấy con trai mình không phản ứng gì thêm sau những lời mình nói, Lý phu nhân ngầm hiểu con trai mình có vẻ đồng ý hôn sự này. Bà cực kì hài long về cậu con trai này của mình.

Trong suốt thời gian còn lại của bữa ăn, hai gia đình chỉ nói về chuyện hôn sự của hai đứa con của họ. Nào là khi nào sẽ chuẩn bị cưới. Trước hết phải làm những việc này, việc kia. Họ bàn về vấn đề này rất dôm dả. Còn hai đứa bé chỉ biết ngồi đó im lặng, tụi nó chỉ biết nhìn chằm chằm vào những món ăn trên bàn mà chẳng dám nhìn ai. Đôi lúc, một trong hai đứa nó phải giật mình khi tên mình xuất hiện trong cuộc nói chuyện. Tụi trẻ chỉ mong cuộc nói chuyện này mau mau kết thúc nếu không tụi nó sẽ chết vè ngại và xấu hổ mất.

Và cuối cùng thì câu chuyện về hai đứa bé cũng kết thúc, đồng nghĩa với điều đó là bữa ăn cũng chấm dứt. Nhưng gia đình Nguyễn đại nhân sẽ không về ngay mà họ sẽ ở đây nghỉ ngơi cho đến sáng mai mới về. Lý Nguyên hy vọng câu chuyện hôn ước giữa mình và cô bé kia sẽ không nặp lại trong bữa ăn tối. Cậu bé bước nhanh về phòng với dáng đi uể oải. Nó lại cảm thấy cơ thể mình bắt đầu mệt nhoài và muốn được đi ra ngoài phủ. Nó nhận thấy bên ngoài kia thật tuyệt vời. Mọi thứ thật đông vui, không khí mát mẻ dễ chịu không như trong phủ, lúc nào cũng im ắng, ngột ngạt. Lý Nguyên nhớ mùi cỏ dại và mùi nắng quá. Chúng như một vị thuốc giúp cơ thể cậu khỏe khoắn hơn và sau một hồi suy nghĩ, cậu ta quyết định mình sẽ lẻn ra ngoài lần nữa.

Quá trưa một lúc lâu, mà chắc là đã chiều rồi và chẳng bấy lâu nữa trời sẽ tối. Lý Nguyên nghĩ đây mới là thời gian thích hợp để ra ngoài. Bầu trời dịu mát, gió thoang thoảng. Thật là tuyệt. Lý Nguyên bắt đầu thực hiện kế hoạch lẻn ra ngoài của mình. Cậu bé chọn đi những con đường mà có ít gia đinh đi lại thay vì chọn đường tắt bất chấp con đường nó hơi dài một chút nhưng an toàn. Bình thường cổng sau thường bị khóa trái chỉ có những hôm đặc biệt mới mở. Hôm này là ngày đặc biệt nên Lý Nguyên biết chắc nó sẽ mở. Để ý xem có ai ở gần đấy không, cậu liền chạy tới, đang định mở cửa thì phải giật mình khi một giọng nói vang lên từ phía sau.

-“Huynh định trốn ra khỏi phủ đi đâu vậy?”

Đó chính là giọng của cô bé Kim Mai. Co bé đang đứng ngay sau lưng Lý Nguyên, hai tay chống hông. Lý Nguyên vội vã quang người lại, cố làm bộ mặt ngây thơ.

-“Ta đâu có trốn. Đây là nhà ta mà, ta thích đi đâu mà chả được.”- Cậu bé nói,