
ấy rất đẹp từ khuôn mặt đến dáng người-hoàn hảo nhưngười trong bức vẽ. Học giỏi lắm nhưng cô ấy không bao giờ được xếp thứnhất bởi chính gia thế và thân phận của mình.
- Thân phận. Không lẽ là người ở??? và rồi cô tiểu thư nhà ấy lại rấtthích anh nên cô ta tìm mưu *** hại cô ấy và không cho cô ấy ngẩng caođầu với mọi người????
- Không. Cô ấy con đẹp hơn những tiểu thư giàu có mà anh gặp trước đây.Một trái tim rất lương thiênj và luôn có chung ý nghĩ sở thích với anh.Chỉ tại mái tóc của cô ấy quá kinh dị-một màu đỏ tươi rói như đi nhuộmngoài hàng nên hay bị người ta giễu là kẻ ăn chơi đua đòi trong khi côấy thực sự rất cô đơn và chẳng giàu sang gì. Cô ấy là một tiểu thư củagia đình họ Nhật nổi tiếng nhưng vì lí do đặc biệt và kinh khủng đã bịmọi người ruồng rấy và đuổi ra khỏi nahf từ khi 7 hay 8 tuổi. Một cô béđã tự sống độc lập trong suốt 6 năm nhưng cô ấy không căm thù ai trongnhà. Tuy buồn lắm nhưng cô ấy không thể khóc. Nhà của cô ấy thực sự quánhỏ và hẹp chảng khác nào ổ chuột. Anh thương cô bé ấy nhiều lắm cũngbằng tuổi em vậy mà bị nguwoif ta lạnh nhạt như thế. Dù có giởi và thông minh thế nào cũng không thể đạt thứ nhất đơn giản họ ghét cô. Cô ấy nói đã tử lấy dao cắt mạch máu nhưng cô không chết như một phép màu. tuythế nhưng cô ấy thật tuyêt vời. Vậy àm anh đã từ bỏ cô ấy. Cơn khát máu trong nguờiđã khiến anh phải giết người. Và anh đã chia tay cô ấy. hyvọng cô ấy sẽ được hạnh phúc hơn. Anh sẽ cô cai cơn khát máu.
.............................................................................
hắn nhớ lại cuộc đối thoại đó rồi ngỡ ra. Ngọc Dương từng là nguwofi yêu của gấu. Thế nhưng lí do gì mà khiến nó bị đuổi ra khỏi nhà. Tại sao nó lại không được xếp thứ nhất?????? Nhưng câu hỏi cứ hiện lên trong đầuhắn. Rút cuộc là chuyện gì khiến nó lhair chịu khổ nhiều như thế Cái kết cụccủa 2 năm trước khép lại trước mặt nó và hắn. Nó nhìn xác chết bất thần, hắn nhìn nó đến đờ người cho tận đến khi có cảnh sát tới và đưa thi thể đi. Nó vẫn ngồi đó dường như không thể bước đi nổi. Nó quá sốc.
Thế mà gió vẫn lạnh lùng thổi tạt vào da thịt nó. Cây vẫn xào xạc lá rơi. Cuộc đời con người thật lắm sóng gió.
10 phút lặng lẽ qua...
20 phút....
30 phút...
Nó chưa đến trường vẫn ngồi đó. Hắn thì đã vào lớp mà trong đầu khôngngừng suy nghĩ sợi dây vô hình giữa ba con người này. Định mệnh khó cóthể thay đổi.
Hắn gục đầu xuống bàn nghĩ về nó. Nghĩ về hoàn cảnh kì lạ mà hắn chưabao giờ gặp. Nhà giàu đấy mà hóa ra lại cô tủi một mình ở một căn hộ béxíu. Qua những lời kể của Gấu về nó hắn đủ hiểu trong nhưng năm khôngnhận được tình yêu thương nào của đời nó là một sự khinh miệt đángnguyền rủa. Dường như ai cũng muốn nó chết đi. Thế mà nó vẫn bền bỉ sống một cách độc lập không cần nâng đỡ khi không ai bên cạnh. và có lẽ...khoảng thời gian bên cạnh Gấu nó mới được thấy tình yêu thương mãnh liệt có thể chữa lành tâm hồn con người. Nhưng Gấu đã bỏ đi, rời xa nó. Vàmột cú sốc nữa về tinh thần khi nó vừa có một người bạn và rồi người đócũng bỏ đi. Cứ như một trò đùa với tình cảm của nó. Giá như Gấu chưatừng xuất hiện thì nó cũng không đâu khổ, và giá như Gấu biến mất mãimãi đi vào dĩ vãng thì có lẽ bây giờ nó không lúng túng như vậy. Ngượclại với nó, hắn mồ côi đấy nhưng vẫn được người khác cưu mang, vẫn đượcbạn bè đối đãi tử tế, bù đắp cho vết thương tinh thần.
- Mình sao vậy nhỉ??? Cô ta đâu có quan hệ gì vời mình mà sao mình phải suy nghĩ làm gì cho mệt cái não. Não mình đã nhỏ sao phải suy nghĩnhiều làm gì để sụt giảm IQ, tốn chất xám.
Một thoáng suy nghĩ vẩn vơ-hắn lẻn ra khỏi lớp trèo tường và ra lối sautrường. Nhảy phốc xuống. Ném theo cả cái cặp không có một quyển sáchnào.
Hắn bước lại gần nó. Vỗ vai nó ra hiệu mình ở đằng sau:
- Ê. Tóc đỏ. Sao ngồi đây. Không lẽ ở đây còn có gì thú vị hơn cuộc sống và thời gian sao??? Hay cô thú vị với mấy bức tường vô cảm kia.
- Tại sao tôi lại sinh ra trên đời??? Trần gian này trắng đen đều đỏalộn nhưng tất cà đều vô nghĩa với một người vô dụng như tôi. Tôi khôngngốc nhưng bây giờ tôi thấy mình chẳng có ý nghĩa gì khi ra đời trong xã hội loài người trong khi thế giới của tôi lại khác-một nơi chỉ mãi dành cho một Nữ hoàng.
- Ê. Đừng tự kỉ nữa đi. Nước mắt đã không có cô mà cứ ngồi đay thành hòn đá cản đường trông đáng ghét lắm.
- Cản đường thì sao??? Đáng ghét thì sao??? Chính loài người cho conngười tôi là thế. Cả cậu cũng vậy. Chắc cũng nghĩ tôi là con người đángghét.
- Đừng giả bộ ngốc nghếch nữa. Nó không hợp với cô.
- Cậu hiểu được tôi chắc.- Nó nói giọng đều đều.
- Ờ. hiểu. Hiểu rõ ở đằng khác.
- Hiểu cái gì.Nói thử đi.- Nó thách thức.
- hiểu cô có một người em gái và nó rất ghét cô. Cô bị đuổi ra khỏi nhà khi nhỏ. Cô biết một người tên Gấu.
"Gấu" lại là tên gọi đó. Nghe đến mà nó như muốn nổ tung muốn tức điênlên vì giận dữ. Quen nó rồi bỏ nó như một đồ chơi. Nó trợn mắt quay lạinhìn hắn đầy căm phẫn:
- Còn biết gì nữa.- Nó lạnh tanh nói, hai tay túm chắt cổ áo nó như tóm cổ một con gà đực mạnh bạo.
- Tôi không phải thám tử nhưng tôi biết cậu đnag nghĩ