
is Davey đã làm tôinổi nóng, Joss Merlyn cũng chọc tức tôi, cô đừng dại dột, xác cô sẽ chỉ có quạbiết thôi!
Mary không phải là thiếu nữ được bọc trong gòn như cô từng tựphụ. Huống chi trong những ngày sống tại lữ quán Giao Mai nàng đã quen đương đầuvới những điều ghê gớm, đáng sợ nhiều lần. Cũng nhiều lần thấy can đảm tinh thần,lòng yêu đời cùng một loạt hao hụt, tiêu tan, có lần nàng muốn chết để khỏi chứngkiến những thử thách trên sức chịu đựng, chạm đến lòng tin tưởng sắt đá về điềuthiện, về lòng nhân mà nàng được giáo dục từ tấm bé. Nhưng từ khi nàng được biếtJean Merlyn đã vào nhà thờ hôm sáng chúa nhật trước khi tố cái kẻ sát nhân, đượcbiết Jean không phải như nàng nghi ngờ, thì nàng bỗng dưng yêu đời trở lại. Yêuđời như khi còn mẹ, như khi nàng đứng tựa vào rào nhìn đàn gà tung tăng trong nắngsớm, hay đàn vịt bì bõm dưới suối trong veo, như khi nào vuốt ve con bê con óngmượt vừa chui ra khỏi lòng mẹ nó...
Vì vậy, nàng không nao núng trước những lời đe dọa của gãđàn ông, tuy nàng biết rằng hắn không chỉ dọa suông, nếu cần, hắn ra tay khôngdo dự. Nàng lại biết hắn cần nàng vì những lẽ gì. Nàng bình tĩnh:
- Đừng dọa tôi vô ích. Tôi không thiết sống. Từ khi mẹ tôichết, tôi sống giữa một bọn man rợ, bất lương. Cuộc sống như vậy có nghĩa lýgì? Tôi cần tìm sự yên tĩnh trong tâm hồn cũng như muốn được nghỉ ngơi thể xác.Vì sao? Vì tôi quá mỏi mệt, tôi kiệt sức rồi. Hãy giết tôi đi! Hỡi nhà tu giả!Tôi cảm ơn ông nhiều lắm!
Giọng nàng đều đặn, lạnh lẽo như sương đêm, giọt rõ ràng từnggiọt một. Người đàn ông tránh nhìn nàng, im lặng giây lâu rồi chậm rãi nói:
- Cô sẽ được toại nguyện vào lúc nào tôi thấy cô vô dụng chotôi, vào lúc nào việc giết cô cần thiết cho tôi. Bây giờ thì chưa, chưa đếnlúc...
Mary nửa thức nửa ngủ rất lâu, rồi đột nhiên nàng choáng tỉnhvì một bàn tay lạnh ngắt bụm miệng nàng. Cô gái toan kêu, toan vùng vẫy nhưngngười đàn ông đã nhanh nhẹn dùng dây nịt trói nghiến hai tay cô gái, bẻ quặtsau lưng. Ông ta hành động một cách bình tĩnh, lạnh lùng, mỗi cử động như đềutính toán kỹ, chính xác; rút từ cái khăn tay, ông ta gấp lại, bịt cứng miệng côgái.
Xong đâu đấy, ông ta đứng lên, dắt nàng ra phía sau mấy khốiđá to lớn, nói:
- Mary! Xin lỗi cô nhé? Vì sự an toàn chung cho cả hai ta.Tôi không ngờ bị vướng vào thứ sương mù quái ác nên mới chậm trễ tại đây. Sự imlặng của cô lúc này rất cần thiết, cô sẽ hiểu vì sao.
Trèo lên đỉnh đồi, ông ta nắm tay Mary kéo lên và chỉ chonàng thấy đám khói trắng bay phía dưới.
Mary chợt hiểu: nàng đã thiếp đi lâu hơn nàng tưởng và tronglúc đó, bóng đêm cũng tan dần. Mây bay là là khắp vòm trời mầu chì. Vầng dươngsắp hiện ra, quét tan bóng tối, bóng tối đồng loã cùng tội ác!
Nhưng sương mù vẫn chưa tan hẳn, bao phủ những phiến đá bêndưới làm thành một lớp màn trắng. Theo hướng ông ta chỉ, Mary vẫn chưa thấy gìrõ rệt ngoài những bụi thạch thảo ướt đẫm sương... Nhưng trong thoáng chốc, cótiếng kêu, tiếng reo hò vọng lại tuy không rõ lắm.
Rồi thì, tiếng reo hò vọng lên mồn một như muốn xé toạc mànsương.
- Cô đã hiểu chưa?
Mary lắc đầu. Người đàn ông cười nụ cười đượm vẻ chua chát,buồn rầu :
- Tôi quên đi mất một điều quan trọng : Ông Bassat có nuôi mộtđàn chó săn. Thật đáng tiếc cho cả hai ta.
Mary kinh hãi thật tình, nàng nhìn từ người đối diện đến haicon ngựa, phân vân lo lắng. Trong hốc đá, hai con vật đáng thương vẫn nép vàonhau, run rẩy.
- Chúng ra phải xua ngựa xuống đồng hoang để đánh lạc hướngđoàn chó săn đi. Chúng trở thành vô ích cho chúng ta, có chúng, chó càng dễ tìmta. Vir-Arjent! Mày lại làm hại chủ lần nữa đây này!
Mary sững sờ nhìn người đàn ông tháo cương hai con ngựa và dắtchúng đến dốc đồi, đoạn cúi xuống, vốc từng nắm đá, ông ta ném liên tục, dữ dộivào hai con ngựa. Hai con vật cắm cổ chạy tràn theo triền dốc, giữa những bụigai và đá rắn. Người đàn ông tiếp tục nhặt đá, ném, ném, ném không ngừng...
Mary nghe tiếng ngựa hí vang lên, phi nhanh xuống dốc, tungđất đá bốn phía và sau cùng mất dạng giữa làn hơi trắng xóa bao quanh.
*
Tiếng chó sủa càng lúc càng gần, càng hăng. Người đàn ông chạylại bên Mary vừa chạy vừa cởi bỏ chiếc áo dòng và cái mũ, mắc vào một bụi cây.Giọng ông ta lạc đi:
- Nào! Lại đây! Dù cô xem tôi là thù hay bạn chúng ta cùngchung mối nguy hiểm.
Ông vòng tay sau lưng cô gái và cả hai chạy lên dốc giữa nhữngphiến đá, bụi gai. Đá lăn lông lốc, gai cào rách da, nhưng họ không dám dừng lại,dù chỉ dừng trong một giây để thở.
Tiếng chó xa dần, làm người đàn ông phấn khởi. Hình như đànchó đã được cái áo ở bụi cây nên dừng lại, kẻ đào tẩu tin rằng có thể nhờ đó màthoát được màn lưới giăng ra!
Áo quần, tóc tai hai người cùng xác xơ, rách nát, rối bù,hai tay Mary rớm máu. Càng lúc họ càng lên cao, trèo leo, đi, chạy, bò, lê, đủcách...
Đến một lúc Mary ngã quị. Người đàn ông cúi xuống toan đỡ vàkéo nàng lên nhưng Mary kiệt sức quá rồi. Tiếng chó sủa càng gấp làm cho ngườiđàn ông bối rối. Ông ta quyết định rất nhanh: nếu kéo được cô gái theo cùng, côsẽ là tấm bia đỡ đạn cho ông ta, là con tin để đánh đổi tự do... nhưng