Disneyland 1972 Love the old s
Những Đôi Mắt Lạnh

Những Đôi Mắt Lạnh

Tác giả: Phan Hồn Nhiên & Phan Vũ Linh

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322531

Bình chọn: 8.00/10/253 lượt.

bỗng giảm tốc, bay thấp xuống. 2 bánh xe quay chậm hẳn. Gió thôi rít lên lùng bùng. Mặt trời lơ lửng giữa lưng trời, như 1 cái đĩa rực rỡ, chiếu thẳng vào mặt Duy. Các vảy băng muối trên mặt cậu tan chảy. Hơi ấm thấm vào phổi. Cảm giác kiệt quệ tan biến. Sức lực đang dần quay trở lại. Cậu bắt đầu trườn ngược lên nóc thùng xe, từ đó lần về phía ô cửa. Bên trong, rõ ràng Ghi hiểu cậu đang làm gì. Cô ấy vẫn nói không ngừng, đánh lạc hướng Kiara . Từ trên nóc thùng xe, Duy dốc ngược đầu ngay trong khung ô vuông, nhìn vào bên trong. Ghi im bặt. Tiếng gọi nhè nhẹ phả vào trong thùng xe âm u: “Kiara!”. Bóng ma quay phắt lại thì cậu đã nhấc đầu lên.

- Mi vừa lên tiếng?- Sau mấy giây im sững, bóng ma ngớ vực đưa mắt sang cô gái nhỏ.

- Không!- Ghi hơi né người sang bên.

- Mi có nghe thấy gì chứ? Có ai đó vừa gọi ta?

- Không ai cả!

Thoáng lưỡng lự, kẻ đội lốt Kiara nhích gần về phía ô cửa. Ánh mặt trời làm nó chùn lại, run sợ. Áp bụng trên thùng xe, vươn cổ lên như 1 con sói, lần này Duy hú lớn: “Kiara…a…a!”. Gạt phắt nỗi sợ hãi ánh sáng qua bên, bóng ma Kiara thò đầu qua ô cửa, nhìn ra ngoài, Duy im bặt. Đúng như ý định của cậu, bóng ma vươn hẳn người ra ngoài, sục mắt vào không gian bao quanh, tìm kiếm. Bằng 1 động tác bất ngờ, Duy vươn tay túm chặt đám tóc dày rậm của bóng ma, giật mạnh. Bóng ma vũng vẫy, cố ngoảnh lên, nhận diện đối thủ. Ngay khi nó bàng hoàng nhận ra kẻ đang túm chặt tóc mình, thì Duy cũng không khỏi run sợ. Đó là khuôn mặt thân quen của Kiara, dù những đường nét đang trong thời gian phục hồi lại méo mó và lệch lạc. “Buông ta ra!”- không thèm chống cự, bóng ma ra lệnh. Những ngón tay Duy thoáng manh động, nhưng cậu nắm chặt hơn, lôi hẳn bóng ma ra ngoài càng nhiều càng tốt. Gập bụng trên khung cửa, ghì chặt lại, kẻ đội lốt Kiara chống cự quyết liệt. Mặt trời chói rực làm Duy lóa mắt đồng thời khiến bóng ma như bị nung chảy, mềm oặt. Có 1 lúc, cậu ngỡ như nỗ lực của mình khiến cho cơ thể đang tái sinh của đối thủ sắp đứt ra làm đôi. Bỗng, lòng tay Duy nhớp lạnh. Mắt cậu trợn trừng. Tê liệt. Những lọn tóc của Kiara biến thành búi rắn lục. Tua tủa. Những con rắn vô số cuộn vào tay cậu, ghì lại, hệt như 1 đám trường xuân xanh lét độc địa. Duy gào lên kinh hoàng, giật mạnh cánh tay đến nỗi khớp vai nhói đau.

“A…a…a…a…a!”

Tiếng rú vang lên chói lói. Nhưng không từ Duy. Trong khi cậu và bóng ma giằng co, với tất cả sức lực còn lại, từ phía sau lưng, Ghi đã tóm chân bóng ma mang lốt Kiara, nhấc bổng lên, tống mạnh ra ngoài. Không rơi thẳng xuống bên dưới theo trong lực, bóng ma bị 1 luồng khí rỗng thốc lên cao, cuốn đi càng lúc càng xa. Cỗ xe vẫn bay về phía trước, ngang tầm mặt trời. Run lẩy bẩy, vẫn chưa tin mình đã thoát ra khỏi sự tấn công kinh hoàng, Duy đưa bàn tay lên gần mặt. 1 vài con rắn bị bứt ra khỏi da đầu Kiara, vẫn bám vào giữa các kẽ ngón. Cậu vẩy mạnh. Chúng bay vào khoảng không, tan biến. Duy lật sấp người. Từ ô cửa, cánh tay Ghi vươn ra, chờ cậu nắm lấy.

Cỗ xe đang hạ dần độ cao và giảm tốc. 2 người bạn nằm bẹp trên nóc xe. Phía dưới họ, duy nhất 1 loại địa hình bằng phẳng, trắng lóa, trải dài bất tận. Chỉ đôi khi mới nhấp nhô vài vạt đồi lài thấp. Dù không nói với nhau câu nào, nhưng cả Ghi và Duy đều thầm hiểu họ đang bay trên sa mạc. Điều đó cũng có nghĩa họ đang ở rất gần xứ sở của những lăng tẩm và các Pharaon. Bỗng, từ phía xa tắp bên dưới, hiện ra 1 dải sáng lấp lánh. Dòng sông! Duy thốt lên. Cậu nhìn qua Ghi, quyết định rất nhanh: “Khi cái xe này bay qua đó, 2 đứa mình sẽ cùng nhảy xuống sông, nhé!”. Không đòi hỏi giải thích. Ghi gật đầu quả quyết: “Đồng ý!”.

Cú rơi tự do dài, dài mãi, ngỡ như bất tận. Gió thốc vào bụng, vào cánh tay, vào khoang miệng và ống tai 2 người bạn, như muốn xé toạc họ ra thành ngàn mảnh vụn. Giống như các mẩu ghép hình đồ chơi bằng gỗ, dưới áp lực không khí, những khớp xương đang bị nới lỏng, đau điếng. Chỗ bấu víu duy nhất chính là 2 bàn tay nắm chặt nhau. Mặt sông lúc ngay dưới họ, lúc lại chệch về 1 bên. Nếu rơi xuống cát, có lẽ cả 2 tan xác mất, các phỏng đoán cuồng loạn trong đầu Duy. Cậu luồn ngón tay vào túi áo, toan tìm sự trợ giúp của hộp phấn ma thuật. Nhưng nó mắc kẹt trong lớp vải nilon xột xoạt, dính sát vào thân thể, không cách nào rút ra được. Trong 1 tích tắc, bàn tay Ghi bỗng dưng sắp tuột ra. Duy hoảng hốt, xoay người, quờ cánh tay còn lại ôm chặt quanh lưng bạn. Khi ôm nhau như thế, lực cản không khí tăng lên. Tai Duy nghe rõ tiếng tim Ghi đập thình thịch trong lồng ngực. Họ rơi xuống nhanh hơn. Chỉ còn cách mặt đất chưa đầy 100m. Thật may mắn, phía dưới họ đang là mặt nước trải rộng. Duy hét vào tai ghi: “Buông nhau ra. Tự bơi. Được không?”. “Được!”- Gió thổi bạt lời đáp. Khoảng cách thu ngắn, chỉ còn chưa đầy 20m. Họ tách khỏi nhau như 2 nửa của 1 đầu đạn. Đúng lúc ấy, Duy thấy mình lao thẳng xuống mặt nước.

Dường như Duy đã rơi xuống tận đáy sông. Cậu ngất đi vài giây. Nước ộc vào phổi. Nặng trĩu. Ngộp thở. Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Duy vung 2 cái tay, đẩy mạnh chân. Cậu nổi dần lên trên, nơi ánh nắng chói sáng khiến