Những Đôi Mắt Lạnh

Những Đôi Mắt Lạnh

Tác giả: Phan Hồn Nhiên & Phan Vũ Linh

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322204

Bình chọn: 7.00/10/220 lượt.

trong những đêm thức trắng nằm im trên giường mắt thao láo nhìn ra khoảng trời đen thẫm, là các suy nghĩ miên man về Ghi. Đang thời điểm ghi hình dồn dập cho reality show Ngôi sao pha lê. Sau đợt thi học kỳ hai, Ghi cuốn ngay vào guồng máy công việc. Cả hai chỉ còn gặp nhau trên lớp. Thế nhưng bất cứ lúc nào Duy gọi điện hay nhắn tin, cô bạn trả lời máy ngay. Điều này có sức an ủi rất lớn. Không, cậu không đợn độc. Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, cô ấy sẽ hiểu, sẽ đến ngay, sẽ đưa tay giúp đỡ không ngại ngần.

Qua Ghi, Duy nhận ra rằng, có những người không điều gì khiến họ đánh mất đi tính trung thực, sự can đảm và long chân thành với bạn bè. Chỉ có diều, tự trọng của một chàng trai khiến Duy không muốn Ghi phải lo lắng. Cứ để cô ấy nghĩ họ đã thoát khỏi vùng đất của bóng tối. Cứ để cô ấy tin rằng cậu đã giao lại hộp phấn ma thuật và được trở về thế giới bình thường.

“ Là đàn ông, mình sẽ tự tháo gỡ, giải quyết từng việc. Sau khi lấy chìa khóa từ tay Hoàng trả lại cho thủ lĩnh, mình sẽ đặt ra một diều kiện nào đó, chấm dứt thỏa thuẩn, cắt đứt hoàn toàn mối rang buộc với thủ lĩnh bóng đêm…”- C ậu thường lầm bầm một mình như thế. Khi ấy, các ý nghĩ giống như biến thành thứ chất lỏng màu xanh nhạt, bốc hơi chậm rãi, để lại trong đầu Duy cảm giác nhẹ hẫng và trống rỗng.

…Có tiếng gõ trên cánh cửa hé mở. Ba Duy hơi nghiêng đầu, nhìn vào phòng:

- Di động của con khóa máy sao? Ghi mới gọi điện thoại bàn cho con đấy. Cô bạn nhờ nhắn lại rằng khoảng nửa tiếng nữa, sẽ có mặt ở nhà mình.

- Dạ, bạn ấy còn nói gì nữa không, ba?- Duy lồm cồm ngồi dậy, không ngoảnh lại để ba cậu không hỏi han hay than phiền về vẻ mặt hốc hác xanh xao.

- Ghi có hỏi con đã chuẩn bị trang phục chưa. Hình như các con tổ chức một da tiệc hóa trang gì đó, có đúng không?

- Không nhất thiết tất cả mọi người đều phải hóa tran trong tiệc tất niên của lớp. Tùy sở thích thôi ba ạ. Nhưng mấy cô bạn lớp con thì rất hứng thú với ý tưởng này.

- Một kiểu cosplay gì đó dang thịnh hành?- Trán ba Duy thoáng nhăn lại.

Không hiểu sao khi nghe đến từ cosplay, Duy rung mình, một linh cảm bất an lướt qua. Cậu nhẹ nhành giải thích:

- Con sẽ ăn mặc bình thường đến dự tiệc lớp thôi. Sở thích hóa trang hay hóa than thành những nhân vật đặc biệt, con dồn hết trong các bức vẽ digital art rồi, ba ạ.

- Tốt rồi!- Nét mặt ông bố dãn ra, nhẹ nhõm- Con thích thì ba không cấm. Nhưng thực sự là ba vẫn thấy sờ sợ khi xem các bức hình trên báo. Ba không thể tưởng tượng được con trai mình ăn mặc kỳ quặc, bôi mặt trắng bệch hay vẽ quầng mắt thâm đen…

Duy lặng đi. Ba cậu không có ý ám chỉ khi nhắc đến con mắt bôi phấn đen. Nhưng chính với hình ảnh trùng hợp đó, cậu chợt nhận ra, cho dù có viện bất kỳ lý đo gì, khi cậu làm điều gì tồi tệ, chẳng hạn khi trở thành một kẻ tàn ác đi theo thủ lĩnh bóng tối, thì trách nhiệm và tiếng xấu không riêng mình cậu gánh chịu. Sự tổn thương lớn nhất chính là sự thất vọng nơi những người cậu yêu thương nhất. Ba mẹ. Ghi. Thầy cô ở trường. Bạn bè. Cậu đâu có sống cho riêng mình.

- Duy, con sao vậy?- Ống bố bước hẳn vào phòng xoay nhẹ mặt con trai ra phía ánh sang- Có đau ốm gì không?

- Con bình thường, ba. Tối qua con vẽ cho xong cái tranh kia, nên hơi thiếu ngủ! – Duy hất cằm, chỉ về phía con sói cô độc đã cài làm nền màn hình.

- Con vẽ lên tay đấy!- Ba Duy lên tiếng sau một phút xem kĩ bức tranh của con trai- Nhưng con muốn nói gì về con sói này? Chó sói là loài thú hoang dã bậc nhất kia mà! Tại sao nó lại hiện diện giữa con người một cách tự nhiên như thế?

- Vấn đề không phải con sói đang ở đâu hay được phép ở đâu!- Duy đột ngột ngước lên. Nói chậm rãi, cậu nhấn mạnh từng chữ- Quan trọng là tại sao con người chấp nhận một con sói hiện diện ngay trước mặt họ, để cho nó tồn tại ngay giữa công đồng của họ!

- Con nhìn nhận vấn đề được đấy.Vậy theo con, nếu giả sự có một con sói lẩn trốn trong đám đông, là mối nguy hại ngấm ngầm, người ta cần phải làm gì?

- Tiêu diệt và loại trừ nó, không chậm trễ!- Duy cúi xuống, nhắm mắt lại.

- Ý nghĩ dứt khoát. Nhưng chỉ là mong muốn. Còn ngoài thực tế, để thực hiện một việc như thế, khó nhọc, tốn kém thời gian và đôi khi còn phải dằn vặt rất nhiều!- Ba Duy mỉm cười- Nhưng không bàn chuyện này nữa. Lát nữa, con và Ghi sẽ cùng đi đến buổi tiệc bằng gì?

- Tụi con bắt xe bus lên bến xe trung tâm. Sau đó đón xe tuyến 702.

- Nếu về trễ, hết xe bus, alo về nhà nhé. Ba sẽ đến đón hai đứa!

- Nhất trí vậy, ba. Con sẽ gọi!

Khi ba ra khỏi phòng, Duy cài chốt lại. Cậu đã thành thật khi nói với ba về việc con sói cần bị loại trừ không cần thương tiếc. Giờ đây, cậu tự hỏi, khi nói lên điều ấy, ai được xem là sói? Hoàng? Hay chính cậu?

Không vào nhà, Ghi đứng dưới cổng chờ Duy xuống. Cô gái nhỏ mặc Tshirt trắng, quần jeans lửng kiểu skinny và khoác trên vai một chiếc túi vải lớn. “ Đưa Duy xách túi giúp cho!”- Cậu đề nghị. Chiếc túi to nhưng nhẹ. Duy tò mò: “ Có gì trong đó thế?”. “ Một chiếc áo khoác và đôi giày, để lát tối thay trang phục hóa trang!”- Ghi mỉm cười. Chiếc xe bus đến ngay khi hai người bạ


Polly po-cket