
Cho đến nay, Quan Kiện mới chỉ nhìn rõ mặt mình và biết rằng cuối cùng mình sẽ bị giết.Cách đây không lâu làm thí nghiệm dưới hành lang ngầm, mình cũng không nhìn rõ giới tính của người nằm trên giường. Chỉ thấy chiếc áo khoác trắng của người ấy và 1 loạt người nằm trên giường cũng có áo khoác trắng. Và cả mình nữa, rõ ràng là Quan Kiện nằm chềnh ềnh ra đó như 1 con cừu chờ hóa kiếp. Còn bây giờ trong mơ anh nhìn rõ người nằm trên giường gần nhất làmột phụ nữ. Âu Dương San đang thực tập ở bệnh viện và Yazusaki Satiko làm ở phòng thí nghiệm đều mặc áo choàng trắng, đều là người mà anh rất quan tâm. À, còn có tiến sĩ Chiba Ichinose, còn có các bạn đồng nghiệp… tai họa giáng xuống bất cứ ai, anh cũng sẽ đau khổ hóa điên.Anh đã điênmột lần, gần như có thể giết chết ông Nhiệm Tuyền, chẳng phải thế là gì?Lại còn những cơn đau không bao giờ dứt kia. Khi nhìn thấy thiết bị tiên tiến nhất thế giới ghi lại những cơn đau ghê gớm mà Quan Kiện phải chịu đựng, thì ngay anh chàng luôn ngang ngạnh Toyokawa Takesi kia cũng phải tái mặt. Người phụ nữ này là ai vậy?Nếu dần dần càng nhìn rõ hơn, tức là cái chết của người ấy sẽ càng đến gần, sắp nguy đến nơi rồi. Khi nhìn rõ mặt, thì cũng là khi tim người ấy ngừng đập. Nhưng, vẫn không nhìn rõ. Đã thế thì mình tội gì phải xúc động băn khoăn? Quan Kiện hơi do dự, rồi đưa tay sờ lên mặt người phụ nữ ấy. Người ấy bỗng mở mắt, anh lại nhìn thấy ánh mắt đầy phẫn nộ và ai oán. Điều khiến anh kinh hãi hơn là, trên tay anh bỗng có 1 vật, anh đưa tay lên để nhìn cho rõ nhưng chỉ thấy 1 tia sáng lóe lên dưới ánh đèn chói chang.Quan Kiện bỗng tỉnh giấc mơ, mồ hôi đầm đìa khắp người.Anh vội cầm di động lên xem giờ, mới là 3 giờ 50 phút. Sáng sớm đầu mùa đông. Hai bạn cùng phòng ký túc xá hôm nay đều đi trực ca đêm, trong phòng lặng ngắt, tối om, chỉ có đốm sáng nhấp nháy yếu ớt của đèn báo (trên nó có hình “siêu thám tử conan” đầu tóc bù xù đang chạy) gắn ở máy tính xách tay.Chuông reo rất lâu mới thấy giọng uể oải của Âu Dương San truyền đến “Ôi! Mặt trời mọc đằng Tây à? Mặt trời còn chưa mọc mà anh đã đánh thức em dậy? Sao thế?”- Không, không… Anh định hỏi thăm em có ổn không?- Thì ra là đến đêm anh mới nhớ ra em chứ gì? San liều... tán bừa xem sao.- Em vẫn ổn thì tốt rồi, mai chúng ta nói chuyện vậy.Kiện tắt máy, anh biết ngày mai San sẽ “giở ngón” để tỏ vẻ lạnh nhạt với anh. Anh lại gọi cho Yasuzaki Satiko.- Sao thế Quan Kiện? Xảy ra chuyện gì à? Satiko cũng vừa choàng tỉnh.- Không có gì, anh chỉ hỏi… có phải em vẫn ổn mọi bề không?Bất kỳ ai thấy mình đang thế này sẽ cho là mình điên rồi- Đã có chuyện gì thế “bọn họ” lại đến à?- Em có nhớ thí nghiệm đêm nay không? anh lại thấy cái giường sắt nhưng không nhìn rõ là ai? Vừa rồi anh lại nằm mơ đi vào hành lang, hai bên có các căn phòng, lại thấy người nằm trên giường sắt, nhưng không hiểu sao lần này anh lại xác định được là 1 phụ nữ vì “bọn họ” đã mách bảo anh như thế. Nhưng vẫn không nhìn rõ mặt, vì anh lo cho em và mấy người… nên gọi điện hỏi xem sao. Quan Kiện ngồi dậy rồi đến ngồi bên bàn.- Thế ư, vậy có cần báo cảnh sát không?- Nếu báo, thì nên nói thế nào. Anh chẳng nhìn rõ là ai… Này, khoan đã.- Gì cơ, Satiko chờ. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Quan Kiện.
Chương 40
Buổi thí nghiệm đã kết thúc từ lâu, giáo sư Nhiệm vẫn ngồi lặng đi trong phòng làm việc. Cốc vỡ dưới sàn đã được quét dọn sạch, suy nghĩ của ông vẫn rối bời.Ngày mai sẽ như thế nào đây? Lần đầu tiên trong đời bị công an gọi đến thẩm vấn, rồi bị coi là nghi phạm? Rồi sao nữa? Lần đầu tiên trong đời bị xử lý trong Đảng, xử lý hành chính, rồi bị giáng cấp bậc học hàm? Lần đầu tiên kinh phí nghiên cứu khoa học đi đời nhà ma? Lần đầu tiên ly hôn? Lần đầu tiên mất đi sự tôn kính của con gái? Ai có thể tin chỉ vì một lỗi nho nhỏ mà bị hậu quả lớn đến như vậy? chỉ vì mình hạ nhục 1 cô gái xưa nay vẫn coi mình là bậc thầy, cô ta đã trở về với cát bụi. Mà mình thì vẫn sống, sống gượng ngày tàn. Mình đã sống hơn năm chục năm đã nếm đủ mùi đắng cay mặn ngọt còn ham muốn gì nữa để mà cố sống thêm?Chẳng rõ ông đã mở ngăn kéo lấy ra con dao mổ mỏng như lá liễu từ lúc nào, ông áp mũi dao sắc nhọn vào lớp da bên trên động mạch cổ tay. Run run…Nhưng ông bỗng ném lưỡi dao lên bàn. Khát vọng sinh tồn đã thắng ý muốn tìm đến cái chết. Ông đứng lên, bước đến trước ô cửa kính, áp mặt nhìn ra ngoài kia. Mắt ông nhòa lệ, tay ông gõ gõ vào ô cửa kính như đang tra khảo chính mình.Bỗng ông nhìn xuống bức tường ở phía sân sau của khu nghiên cứu, cómột người đang đứng bên giá sắt kỳ dị kia.Mình bị hoa mắt hay sao? Có phải cái bàn sắt đang bốc khói?Ông hơi do dự… rồi quyết định phải xuống tận nơi xem sao. Ông quay lại cầm lấy con dao nhỏ, rồi chạy ra ngoài. Khi chạy đến cầu thang thì điện thoại trong phòng làm việc bỗng reo lên.Chương 41Tay Quan Kiện đụng vào chuột trên bàn, màn hình sáng lên. Máy vẫn nối mạng nhà trường, hòm thư của anh vừa nhận được thư mới.Người gửi: Gia Cát Thắng NamTrước lúc đi ngủ, 1 giờ 30 phút sáng, anh còn lên mạng. Thư