
c rồi không! Bà Sương ngơ ngác: - Con nói gì má không hiểu? Cái gì mà tai nạn, rồi cái gì là má đi cưới vợ khác cho thằng Tuấn? Vậy cho đứa nào làm cô dâu rồi cùng thằng Tuấn đi hưởng tuần trăng mật? Ngọc Liên cùng với mẹ chạy vừa tới, cô lên tiếng liền: - Chị Hà con nói không phải chị là người trong đám cưới! Chị ấy với má con nằm bệnh viện hơn mười ngày mới về tới đây! Bà Sương như từ trên trời rơi xuống, bà lắp bắp: - Chuyện... chuyện đó... có chuyện đó sao? Rồi bà quay vào nhà hỏi mấy người giúp việc: - Tụi bay biết thằng Tuấn đưa vợ nó đi đâu không? Một người nói: - Dạ, nghe cậu Ba nói đưa mợ Ba đi Sài Gòn ở một tuần! Đây, cậu Ba có để lại địa chỉ, nói đây là nhà quen của mợ Ba. Hà chụp lấy mảnh giấy ghi địa chỉ, cô hốt hoảng: - Đường Hai Mươi, má có nhớ ngôi chùa Phước Hòa cũng ở đường này không? Nơi đó... cô Mỹ Dung treo cổ tự tử! Cả mấy mẹ con đều sững sờ. Sau đó Hà vụt chạy đi trong hoảng loạn, vừa gào lên: - Không xong rồi, anh Tuấn... Hà chạy ra bến xe đò... Cũng may là còn chuyến xe đêm, nên Hà không phải đợi qua sáng hôm sau. Chuyến xe tốc hành đó đưa Hà trở lại Sài Gòn rất sớm. Vừa tới bến xe, Hà đã gọi chiếc xe kéo về đường Hai Mươi. Sợ không nhớ chỗ, Hà hỏi người phu xe: - Chú biết chùa Phước Hòa ở đường Hai Mươi không? Người kéo xe tỏ ra am hiểu: - Ngôi chùa có cô gái tự tử chứ gì! Ở đây ai mà không biết chùa đó. Nhất là gần đây thiên hạ lại càng biết nó nhiều hơn, bởi cái hồn ma đêm nào cũng hiện ra nhát người qua lại, khiến ai nấy điếng hồn, thót tim luôn. Hà tò mò: - Chuyện đó có thật sao chú? Người kéo xe rùng mình: - Chuyện ma quỷ đâu phải chuyện giỡn đâu mà nói chơi! Mới hôm qua đây thôi, chính mắt tôi đây khi chở khách ngang qua đó còn nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc như một chú rể, chạy từ bên ngoài vào sân chùa, rồi từ đó bò lê ra phía sau chùa, là nơi mà trước đây nghe nói có cô gái treo cổ tự tử! Tôi không dám chạy vào coi, nhưng nghe người ta đồn là hễ đàn ông nào mà chạy vào đó thì coi như đi nạp mạng cho oan hồn con ma thắt cổ ấy! Tội nghiệp cho người đàn ông nào đó... Hà hốt hoảng: - Sao chú không giúp cho người ta? Cô xuống xe trước chùa và đầu óc nghĩ tới Tuấn đang gặp nguy! Chạy thẳng vào chùa, chẳng nhìn thấy ai, Hà đi luôn ra phía sau chùa. Ở gốc cây cổ thụ, rõ ràng là Tuấn đang quỳ gối một mình! Hà bước tới, vừa định lên tiếng gọi thì chợt nhìn thấy trước mặt Tuấn, thòng từ cành cây xuống là thi thể của một người nữ. Nhìn kỹ hơn, Hà phát hiện người đang treo lơ lửng kia có cái đầu hầu như không có sợi tóc nào! Tuấn thì như đang ngây dại, đôi mắt nhìn về phía thi thể kia mà như đang nhìn vào một nơi xa xăm nào đó... Thậm chí anh chẳng hề nghe tiếng bước chân rất gần của Hà. Cho đến khi Hà lên tiếng gọi: - Anh Tuấn! Vẫn như pho tượng gỗ, qua hai lần Hà gọi mà Tuấn chẳng có phản ứng gì. Bỗng nhiên anh ngã chúi về phía trước khi Hà gọi lần thứ ba! Tuấn vừa ngã xong thì thi thể kia cũng từ trên cây rơi xuống đất. Hà chưa kịp có phản ứng gì thì trước mắt cô tối sầm lại, người cô lảo đảo... ° ° ° Một người Pháp già nói tiếng Việt rất trôi chảy, reo lên khi thấy Hà và Tuấn tỉnh lại: - May quá! Tuấn ngơ ngác nhìn ông ta, trong khi Hà thì bật ngồi dậy liền: - Ông là... Giọng nói quen thuộc của Tám Ni: - Đây là ông Henri mà lần trước tôi đã kể. Ông ấy được vong hồn cô Mỹ Dung về báo nên kịp tới đây cứu hai cô cậu đó! Hà nhìn ông ta đang ôm khư khư một cái túi thì nghi ngờ: - Ông này là thủ phạm gây ra cái chết cho cô Mỹ Dung, thì làm sao hồn ma cô ấy lại để cho ông ấy cứu người được? Tám Ni chỉ tay vào chiếc túi ông Henri đang ôm bên mình nói: - Ông ấy đã tới kịp và ôm cái xác của cô Mỹ Dung vào trong túi kia, để cô ấy không còn quấy phá ai nữa! Chính ông Henri lên tiếng: - Mỹ Dung là hồn ma, nhưng không phải lúc nào cô ấy cũng ác hay hại người. Bằng chứng là mới rồi, chính cái hồn thiện trong cô ấy đã không để cho anh này bị chết! Hà gay gắt: - Nhưng chính cô ta đã giả đóng vai tôi để gạt chồng tôi làm đám cưới với cô ấy và đưa chồng tôi về đây. Nếu tôi tới không kịp thì có phải chồng tôi đã bị cô ấy hại rồi không! Giọng ông Henri vẫn nhẹ nhàng: - Đúng là cô ấy có làm việc đó. Nhưng đó là cái hồn ác trong Mỹ Dung đã làm. Còn khi đã dẫn cậu này về đây rồi thì chính cái hồn thiện trong cô đã thắng được mặt ác nhờ vậy mà chồng cô mới thoát được chết, chứ nếu không thì anh ấy sẽ là người phải treo cổ trên cành cây, thay cho cô Mỹ Dung. Hà nghe lạ, nhưng không thể tin được ngay, cô còn đang tính hỏi lại thì chợt nghe một giọng nói cũng khá quen thuộc vang lên sau lưng: - Điều đó là đúng hoàn toàn! Quay lại nhìn, cả hai Hà và Tuấn đều kêu lên: - Bác sĩ! Bác sĩ Thuần khoa tâm thần, người đã điều trị cho Tuấn vừa xuất hiện. Ông hướng về Hà giải thích: - Cô khó mà tin được lời ông Henri nói, nhưng đó là sự thật. Tôi nghiên cứu sách vở về tâm linh đã có biết những chuyện như ông Henri vừa nói. Trong hồn phách người chết có hai trạng thái, lúc hiện về hay nhập vào ai đó. Có lúc thiện, lúc ác! Bây giờ Tuấn mới lên tiếng: - Tôi đã trải qua với cô ấy vào những giai đoạn như vậy! Lúc cô ấy h