Quán Trọ Hoang Thôn

Quán Trọ Hoang Thôn

Tác giả: Sái Tuấn

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322013

Bình chọn: 8.5.00/10/201 lượt.

: Trinh Liệt Âm Dương, đúng không?”



  • Trong điện thoại hình như có cả tiếng gió biển đang gào thét, lúc này đang là lúc thủy triều lên hay thủy triều xuống?


  • “Không phải lo lắng, là do chúng tôi tự mình tìm thấy. Được rồi, bây giờ chúng tôi phải vào Hoang thôn đây”.


  • “Đừng vội vàng như vậy, các bạn vẫn có thể đợi đã”.


  • “Đợi? Bây giờ đã là nửa đêm, lẽ nào anh muốn chúng tôi ngủ qua đêm trên núi”.


  • “Cái này…”


  • Tôi vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị cô ấy chen ngang: “Được rồi, chúng tôi vẫn sẽ còn liên lạc với anh, muộn thế này làm phiền anh, thành thật xin lỗi. Bye bye”.

    Đối phương ngắt máy.


  • Tôi cầm điện thoại ngây ra một lúc lâu, tiếng gió đáng sợ dường như vẫn còn vang vọng bên tai. Hơi thở của tôi càng lúc càng gấp gáp, dứt khoát phải đến bên cửa sổ hít thở, hy vọng là có thể xua tan cảm giác ức chế mà cuộc điện thoại ban nãy gây ra.


  • Bọn họ thật sự đã đến Hoang thôn?
  • Đúng vậy, ác mộng của tôi cũng dần dần bắt đầu rồi.

    Ban đầu khi viết "Hoang thôn", tôi không hề ý thức được sức mạnh của nó lại lớn đến nhường vậy, khiến bốn sinh viên như bị trúng tà, hơn nữa họ còn thực sự tìm thấy Hoang thôn. Sau khi biết họ đã đặt chân tới Hoang thôn, tôi thực sự không thể dự đoán được những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Khi biết được sự thật tuyệt đối không thể lãng mạn giống như tiểu thuyết, nếu như quán trọ Jamaica thực sự tồn tại thì nhất định sẽ khủng khiếp hơn gấp vạn lần tiểu thuyết của Daphne du Maurier.

    Buổi sáng hôm nay, điện thoại của tôi nhận được tin nhắn hình, người nhắn chính là số điện thoại của chàng sinh viên đêm qua gọi cho tôi. Tôi mở tin nhắn hình ra, hình ảnh được chụp lại bằng diện thoại, bối cảnh là tấm bia đá ở cổng Hoang thôn, bốn sinh viên đứng dưới tấm bia, dáng vẻ vô cùng hưng phấn, ngón tay còn do cả dấu hiệu chữ V. Cả bốn người đều trong ảnh rồi, vậy thì ai đã chụp ảnh cho họ? Có lẽ là nhờ người dân trong thôn cầm điện thoại chụp hộ. Đêm hôm qua, bốn sinh viên này nhất định đều đã vào Hoang thôn rồi, không biết họ đã qua đêm ở đâu?

    Nhìn mặt họ trên tin nhắn hình, tuy vẫn còn trẻ, nhưng tôi lại có cảm giác đặc biệt quan tâm đến họ. Đúng thế, nếu tôi không viết "Hoang thôn", họ làm sao có thể đến địa điểm đó? Nếu như họ xảy ra chuyện gì ở Hoang thôn, ít nhất về mặt đạo lý tôi cũng không thoát khỏi liên quan.

    Nhưng họ làm thế nào mà tìm được Hoang thôn?

    Hiện tại tôi có thể nói với các bạn, lúc đó tôi đã phát hiện ra Hoang thôn như thế nào. Mấy tháng trước, trong vòng một đêm tôi đã đọc xong cuốn sách “Cổ gương u hồn ký” và liền hạ quyết tâm nhất định phải tìm bằng được Hoang thôn. Sau đó, tôi đã tới thư viên Thượng Hải, trong đó có một phòng đọc tư liệu nội bộ, đấy là nơi tôi tường ghé qua.

    Nhưng để tìm một tác giả đời Thanh tên là “Hoang thôn kiếm khách” thật chẳng khác nào mò kim đáy bể. Thời đó, mỗi văn nhân đều có tới vài bút danh kỳ quái, có khi tác giả nổi tiếng đời Thanh hậu thể lại chỉ biết tới những bút danh khác của tác giả đó, còn ông ta rút cuộc là ai thì cũng chẳng có cách nào để kiểm chứng cả. Thế nên, trước tiên tôi tìm nhà xuất bản của “Cổ gương u hồn ký” – nhà sách Cô Sơn Hàng Châu, và thời gian phát hành là đời Càn Long thứ 43. Tôi bỏ ra cả một ngày và đã tìmda9ra được nhà sách Cô Sơn Hàng Chau, căn cứ vào tài liệu ghi chép lại thì nhà sách này sáng lập vào đời Khang Hy thứ 19, kinh doanh mãi đến tận thời Hàm Phong thứ 6 mới đóng cửa. Những năm đó, “nhà sách” tương đương với nhà xuất bản ngày nay, thời đó số lượng nhà sách rất đông, nhưng quy mô lớn lại rất ít, lúc nào cũng đối diện với nguy cơ phá sản. Nhà sách Cô Sơn Hàng Chau rút cuộc phát hành bao nhiêu sách, trong tài liệu cũng không ghi chép. Và “Cổ gương u hồn ký” cũng không thấy được nhắc đến trong những tài liệu văn hiến. Xem ra cuốn “Cổ gương u hồn ký” đang nằm trong tay tôi là một cuốn hiếm thấy và đã không còn phát hành nữa. Như vậy là, manh mối của tôi lại bị đứt đoạn, trong tình hình không còn chứng cứ nào khác thì làm cách nào để biết được Hoang thôn ở đâu đây? Biết đâu nó vốn dĩ chỉ là một địa danh mà tác giả tưởng tượng ra?

    Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến địa phương chí. Đúng, nếu như Hoang thôn và thị trấn Tây Lãnh thực sự tồn tại thì chúng có thể được phản ánh ở trong địa phương chí. Trong phòng đọc vừa vặn sưu tập một lượng lớn địa phương sử chí triều Thanh. Tôi chỉ cần tìm kiếm vùng Chiết Giang là được, nhưng Hoang thôn trong “Cổ gương u hồn ký” nằm cạnh biển, vậy thì phạm vi mà tôi cần tìm kiếm càng nhỏ hơn, chỉ cần tìm đọc huyện chí hoặc phủ chí của các huyện phủ ven biển tại Chiết Giang thời kỳ giữa và cuối đời Thanh là ổn. Nhưng cái đó nói thì dễ, một quyển huyện chí của triều Thanh có những mấy tập, mấy ngày mấy đêm cũng xem không hết. Tôi chủ yếu là tìm kiếm theo mục lục và hướng dẫn tra cứu, xem xem có điều mục nào liên quan tới thị trấn Tây Lãnh. Cuối cùng đến năm giờ chiều, khi phòng đọc sắp phải đóng cửa, tôi đã tìm thấy thị trấn Tây Lãnh trên một quyển phù chí.

    Trong chú thích của quyển sách cổ về thị trấn T


    Insane