
bước ngay ra ngoài, lên chiếc xuồng nhỏ bơi theo hướng Ba Tài vừa đi. Chiếc xuồng nhỏ nên lướt rất nhanh, và có lẽ thuộc đường, nên khi anh ta tới gò đất thì chưa thấy ghe của Tài.
- Ủa, anh ta phải tới đây mà?
Hai Chà chợt nhìn sang chỗ gốc cây cổ thụ, nơi có khắc dòng chữ và kêu lên:
- Anh ta dám làm chuyện này sao?
Gốc cây gáo, chỗ có khắc dòng chữ vừa mới bị ai đó dùng dao vạt bằng mặt, xoá hết những chữ khắc đã mấy năm qua. Dấu vết vạt còn mới nguyên.
- Thằng Ba Tài này dám sao! Nhưng anh ta chưa kịp nổi cơn giận thì bỗng thấy ở phía bên kia gốc cây có một nấm mộ đất còn mới. Trên đầu mộ có cái bệ bằng cây tràm tươi vạt mặt, khắc mấy dòng: Mộ phần Lưu Mỹ Lệ.
Quá uất ức, Hai Chà lao tới dùng chân đạp mạnh vào đầu ngôi mộ, định xô ngã cái bệ. Nhưng bỗng anh ta rú lên một tiếng đau đớn rồi ngã lăn ra. Những ngón chân anh ta toé máu ròng ròng, giống như vừa bị ai chặt đứt!
Từ không trung, bỗng vang lên tràng tiếng hú lạ lùng, ghê rợn. Mà nghe kỹ thì cách hú không hề giống với tiếng hú mà Ba Tài đã nghe. Vẫn của một người nữ, nhưng khác với tiếng hú mà Hai Chà đã biết:
- Út Sương, không phải là em, vậy ai đang hú?
Trả lời cho anh ta là một tiếng khóc dội lên từ gò mả cũ, đối diện với mả mới. Vừa nghe Hai Chà đã hết hoảng:
- Sao em lại khóc, Út Sương?
Tiếng khóc càng lúc càng bi thương hơn, và Hai Chà hiểu việc gì đã xẩy ra.
- Có phải em bị người ta hại rồi phải không? Ai? Con Mỹ Lệ hay là…?
Hình như giữa anh ta và cái vong dưới mộ có thể truyền đạt ý nghĩ cho nhau, nên chỉ một lát sau thì anh đã gầm lên:
- Trời ơi, mình chậm mất rồi!
Anh ta hấp tấp rời ngay gò đất như chạy trốn. Và lúc này chiếc ghe của Ba Tài mới cập bến, Tài bước lên với dáng điệu thẫn thờ, nhưng khi đứng trước ngôi mộ mới thì anh vội ngồi thụp xuống và gào lên:
- Đừng bỏ anh Lệ ơi!
Rồi qua lại phía sau, anh mọp sát người xuống mặt đất, giọng van lơn:
- Út Sương ơi, anh tạ tội với em, xin em đừng làm như vậy tội cho cô ấy. Nếu có muốn trả thù thì anh đây, em cứ ra tay!
Tài nằm hẳn ra đất và chẳng buồn ngồi dậy. Anh chờ và chờ rất lâu. Vẫn không có gì xảy ra cho đến khi trời sẩm tối. Lúc này không phải Ba Tài ngồi, mà có ai đó kéo anh dậy, vừa nhìn mặt người đó, Tài đã run lên:
- Hai Chà! Anh... làm gì?
Trên tay Hai Chà cầm cây mác sáng ngời, mắt anh ta long lên:
- Mày phải chết!
- Anh ta vung tay lên và chặt xuống. Phụp một cái!
- Nhưng thay vì chặt trúng vào Ba Tài đang ngã ngồi dưới đất, cây mác lại nhắm thẳng vào thân cây gáo và mũi mác cắm phập vào đó, gần lút nửa cây mác!
Và từ trong thân cây có một dòng máu chảy ra, kèm theo một tiếng thét kinh hoàng!
- Út Sương!
Đó là tiếng gào của Hai Chà, và sau tiếng gào đó thì anh ta gục xuống ngay, miệng hộc máu tươi có vòi!
Ba Tài ngơ ngác nhìn, chưa hiểu tại sao anh ta lại như vậy thì anh nghe có tiếng từ dưới nấm mộ mới, vừa đủ cho anh nghe:
- Anh hãy rời đây ngay, không thì nguy đến tính mạng!
- Mỹ Lệ!
Tài quay sang ôm lấy nấm mộ, nhưng giọng nói kia lại thúc giục.
- Đi nhanh lên đi! Những giọt máu tươi này sẽ làm cho cô ả thoát ra được chốn giam trầm, và thế là anh chết ngay.
- Không, anh không đi đâu hết, anh sẽ ở lại đây vĩnh viễn cùng em.
- Đi đi.
Ba Tài bị đẩy mạnh một cái ra xa và nằm gọn dưới ghe!
Vừa lúc đó, có một chiếc xuồng nhỏ khác vụt tới và một người phóng lên ghe, cắp ngang người Ba Tài, nhảy gọn lên gò đất cao. Vừa đặt Tài xuống, ông đã dang tay tát cho anh hai cái liền và quát:
Thằng khốn kiếp, quen thói trăng hoa thì sẽ nhận hậu quả thôi!
Bị đánh quá đau, nhưng thay vì kêu la, trái lại Ba Tài lại reo lên với tất cả sự vui mừng.
- Ba!
Trước mặt Tài lúc này là một người đàn ông lớn tuổi, nhưng còn khoẻ, thân hình cao lớn, dữ tợn! Và người đó là cha của Tài!
- Ba! Sao ba ở đây? Ba là… là…
- Một hồn ma! Bởi ta làm sao là người được khi đã chết hơn mười năm rồi! Rồi ông chỉ vào ngôi mộ cũ:
- Nó là mầm mống của mọi kiếp nạn mà con phải gánh chịu! Con còn nhớ trước khi ba chết, ba đã từng dặn con điều gì không?
Tài hạ thấp giọng:
- Dạ, năm đó con mười sáu tuổi, lúc hấp hối ba có dặn con là đừng bao giờ dan díu với phụ nữ đã có chồng hoặc người đã có người yêu, bởi trong đời người có hai cái tội lớn nhất: thứ nhất là phá hại đời con gái người ta, thứ hai là lấy vợ người khác!
Ông già gằn giọng:
- Vậy con đã làm đúng chưa?
- Dạ...
Giọng ông già đanh lại:
- Con đã làm sai hết những gì ba dặn! Việc con dan díu với Út Sương khi cô
ấy đã có chồng là Hai Chà, như vậy là sao?
Ba Tài lắp bắp:
- Dạ... con không biết… Đến khi biết thì đã lỡ rồi... Mà con cũng không biết Hai Chà là chồng của út Sương… Cho đến khi...
Con lớn xác chứ đầu óc chưa lớn! Con có biết gần ba năm trước, khi con đưa út Sương trốn vào gò đất này để tránh tiếng đời dị nghị, con đâu có biết là mình đã vướng vào cái vòng oan nghiệt Út Sương khi ấy đâu còn là người nữa...
Ba Tài kinh hãi:
- Ba nói sao? Sương là...
- Khi nó báo tin cho con biết đã có thai hai tháng và rủ con đi trố