
br/>
Sự thật này khiến Vân chỉ còn biết cười khổ, rút điện thoại ra định tìm "viện binh", nhưng điện thoại không còn một miếng sóng, cô đi vòng một hồi mà không tìm thấy đường ra, cuối cùng bất lực ngồi xõng xoài ra đất, khuôn mặt khóc không ra nước mắt nhìn ngửa ra bầu trời: "Đúng thật là xui xẻo mà...aaa."
Đúng lúc này, một giọng nói chế giễu vang lên sau lưng cô: "Trong trường của mình mà còn bị lạc...cao siêu thật."
Vân giật mình, xoay người lại nhìn người mới vừa lên tiếng. Trong nắng sớm, thân hình cao ráo cùng khuôn mặt điển trai hiện ra trước mắt cô, Vân không ngờ mình lại gặp hắn ở đây- tên điên hôm qua.
"Hình như cậu rất thích nhìn chằm chằm người khác." Thấy Vân mãi không trả lời, chỉ nhìn mình chăm chăm Nam mở miệng trêu.
"Sao cậu lại ở đây, chẳng lẽ cậu theo dõi tôi?" Vân chẳng thèm giả bộ nữa, dựa vào những lời kì lạ hôm qua và lời chế giễu hôm nay của hắn đã đủ để cô cho hắn vào "danh sách đen" từ lâu rồi. Vân tuy cao ngạo nhưng cũng rất thức thời, cô sẽ không rỗi hơi mà đi làm cái chuyện "chinh phục" những kẻ như thế này, đối với cô, thử thách là đối với những người tôn sùng mình, còn người đứng trước mặt hiện giờ chỉ mang đến cho cô một cảm giác- tránh càng xa càng tốt- cô nghĩ đó là trực giác của phụ nữ khi gặp những người đàn ông quá hiểu rõ mình.
"Không giả bộ nữa sao? Lúc nãy tôi còn mong sẽ lại nhìn thấy tài diễn xuất của cậu nữa đấy." Nam vẫn giữ giọng điệu ấy. Từ khi gặp cô gái này anh đã bắt đầu cảm thấy thú vị, nếu nói người hai mặt trên đời này không nhiều thì đi giữa đường quơ tay một cái cũng có cả đống, nhưng cách thể hiện sự giả dối của cô và tính cách thật sự khi cùng diễn đạt ra, anh lại cảm thấy một sự hòa hợp không tên, có thể sự kiêu ngạo của cô là bản chất nhưng nét ngây thơ lại ẩn mình trong vẻ ngoài được xem là bản tính đó khiến anh cảm thấy mình bị cuốn hút. Hôm nay, vừa lúc anh đến đây từ sớm, định chuẩn bị cho cuộc thi, không ngờ vừa liếc mắt đã thấy một bóng dáng quen thuộc lẫn trong đám đông, cô đứng trước cổng trường mặt nhăn mày nhó, anh thấy cô đi vào một con đường vắng người sợ cô gặp chuyện nên đi theo, khi cô đứng giữa hai con đường do dự không quyết anh cũng nghĩ cô sẽ đi về bên phải nhưng không ngờ cô lại rẽ trái, anh kinh ngạc một lúc song cũng thầm nghĩ: chẳng phải như vậy với đúng với bản tính của cô hay sao? Theo cô một lúc mới biết cô đã đi lạc đường, anh không vội lên giúp chỉ đứng nhìn cô đi hết con đường này đến con đường khác, cho đến khi vào ngõ cụt cô ngồi xổm trên đất ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nắng sớm khẽ chiếu lên khuôn mặt đáng yêu của cô, làn da trắng càng tỏa sáng, cô như một bức tranh thủy mặc: vừa rõ ràng vừa mờ ảo. Kìm không được anh bước về phía cô, trái tim anh theo từng bước chân mà đập dữ dội, nhưng lời nói thốt ra lại trở thành trêu chọc, anh nghĩ chỉ như thế cô mới chú ý đến sự tồn tại của anh trong thế giới kêu ngạo của mình...
- 1
- 2