XtGem Forum catalog
33 Ngày Thất Tình

33 Ngày Thất Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322591

Bình chọn: 10.00/10/259 lượt.

ngủ nhưng liên tục

gặp ác mộng, hơn nữa, giấc ngủ không sâu. Buổi sáng lúc tỉnh dậy, lần

đầu tiên giác ngộ được ngủ cũng là một việc hao mòn thể lực. Khi đi làm, tôi lại giống như con hải sâm, kéo cái bóng dài vô tận, chậm chạp, tiều tụy trườn vào công ty.

Sếp Vương gọi cái đứa ủ rũ là tôi vào

văn phòng, hung dữ ném tập tài liệu, “Bắt đầu theo vụ này”. Tôi mở ra

xem, là kế hoạch tổ chức một hôn lễ cao cấp.

“Tổng giám đốc Vương, ông biết tôi thất tình mà”.

Mười ngón tay tổng giám đốc Vương bận rộn chơi rubik, “Biết”.

“Biết mà ông còn đưa tôi làm kế hoạch tổ chức hôn lễ?”.

“Việc công, việc riêng phân biệt rõ ràng. Chú rể là đối tượng của cô à?”.

“Nếu tôi tổ chức thành một hôn lễ mưa máu gió tanh thì sao?”.

“Thế cũng chẳng sao. Tôi có người anh em làm nghề tổ chức tang lễ, trở về tôi trực tiếp giới thiệu cô tới chỗ anh ta”.

“…”

Xem xong tư liệu của đôi cô dâu, chú rể này, tâm trạng tôi càng rơi xuống

đáy. Bây giờ thứ tôi cần là rượu, là giấc ngủ, là có người chạy tới chân thành nói với tôi, thế giới này thực sự rất khủng khiếp, chuyện mà bạn

gặp phải chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Tôi cần đôi cẩu nam nữ đó

cho tôi một lời giải thích, tôi cần bản thân bình tĩnh, kiên cường, đừng vừa đụng vào liền vỡ tan, lúc nào cũng có thể gào khóc thảm thiết.

Bây giờ thứ tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là một cặp tình nhân sau

khi yêu đương một thời gian dài thuận buồm xuôi gió kết hôn, còn tôi

phải phụ trách đám cưới ấy.

Song hiện tại tôi lại phải làm một việc như vậy.

Chú rể tên là Ngụy Y Nhiên, một người đàn ông trẻ toàn diện về mọi mặt,

giàu có, gia cảnh hoàn hảo không tì vết, yêu đương lâu như vậy cũng

không thay lòng, chắc tướng mạo cũng bình thường thôi.

Cô dâu tên là Lí Khả, gia đình khá giả, tốt nghiệp một trường cao cấp, chắc là một cô gái thông minh.

Tôi ấn số điện thoại gọi cho Ngụy Y Nhiên, thương lượng thời gian gặp mặt

để bàn bạc chi tiết, bên kia đầu dây điện thoại, giọng nói của Ngụy Y

Nhiên nồng ấm, quyến rũ, rất rung động lòng người, “Vâng, được rồi, tôi

phải bàn bạc thời gian với Tiểu Khả một chút, vì tôi muốn tất cả đều làm theo ý của cô ấy, hẹn được thời gian tôi sẽ gọi cho cô, được không?”.

Tôi nói không vấn đề gì.

Trước khi cúp máy, Ngụy Y Nhiên nói, “Tiểu Khả rất đặc biệt, cô ấy muốn một lễ cưới như công chúa”.

Tôi cúp máy rồi cười nhạt, ai không muốn một lễ cưới như công chúa chứ, làm nghề này bao năm, tôi chưa từng nghe nói có khách hàng nào đề nghị tôi

muốn một hôn lễ như lễ đại thọ năm mươi tuổi.

Buổi chiều sếp

Vương đi Hà Bắc gặp khách hàng, nền kinh tế không khởi sắc, phạm vi phục vụ của chúng tôi vượt ra cả tỉnh ngoài, thật sự là thấp kém đến vô lí.

Đoán chừng trước khi tan làm sếp không thể về kịp, tôi thu dọn đồ đạc,

nhân lúc ông vắng mặt liền lặng lẽ về nhà.

Thấy cây cello dựng ở góc phòng, tôi lại bắt đầu cảm thấy mình là đứa ngu ngốc. Từ nhỏ đã

không có năng khiếu âm nhạc, vĩnh viễn là một đứa trẻ có thể mở miệng

nhưng không thể hát thành tiếng trong đội hợp ca. Sau khi lớn lên, mỗi

lần đi hát karaoke, vừa vào cửa liền ngoan ngoãn cầm điều khiển, phụ

trách công việc làm không khí sôi nổi. Người khác hát cả đêm, hậu quả là cổ họng bị khàn, tôi hát cả đêm, hậu quả cánh tay trật khớp. Một đứa

như tôi không biết lên cơn điên khùng gì lại muốn mua một chiếc cello về trang trí, khi ngủ không thể ôm chẳng thể ấp, dùng để trút giận cũng

quá đắt đỏ.

Tôi mở hộp ra, ôm cái đàn bằng tư thế ôm xác chết.

Có thể vì vừa đúng tầm ánh chiều chạng vạng, mặt đàn màu tím giống như

có lớp dầu, lấp lánh phát sáng, tôi khẽ vuốt ve nó, sau đó lại thở dài.

Thật đẹp.

Giây khắc này là giây khắc tôi đột nhiên bình tĩnh lại sau khi chia tay.

Tôi nhấc cây vĩ lên, tuy hoàn toàn không biết kéo thế nào nhưng cũng may

từng xem biểu diễn âm nhạc. Tạo dáng, rất nghệ sĩ, rất thiếu nữ, sau đó

đặt cây vĩ lên dây đàn, khẽ kéo.

Căn phòng vang lên tiếng động giống như tiếng ho đau đớn của người bị bệnh ung thư phổi.

Giây khắc đẹp đẽ bình yên ấy đột ngột tan biến, tôi lại cảm thấy chán nản. Khi đánh răng rửa mặt, tôi nhắm mắt bởi quả tình không muốn nhìn gương

mặt xui xẻo của chính mình trong gương. Rời nhà với tâm trạng buồn bực

bất an, chen chúc trong tàu điện ngầm, cả đoạn đường ngửi thấy mùi bánh

bao nhân lá hẹ nồng đậm trên người anh chàng IT đối diện, trong lòng hỏi đi hỏi lại bản thân, thế giới này còn có thể khủng khiếp hơn không? Đến đi, tôi chịu được, đưa toàn bộ một lần cho tôi khiến tôi vào cõi Niết

Bàn là tốt nhất.

Buổi chiều, Ngụy Y Nhiên gọi điện cho tôi, vẫn

nho nhã lịch sự, ngữ khí vô cùng dịu dàng, “Hôm nay Tiểu Khả có thời

gian, chúng ta hẹn nhau ở đại sảnh Vạn Hào, có được không? Cô ấy uống

trà chiều ở đó”.

Tôi đương nhiên nói được, bạn thấy đấy, kì diệu biết bao, trong cùng một ngày, trời âm u như muốn mưa, nhưng có cô gái

có thể nắm tay chồng sắp cưới, mặc váy kiểu Tây ngồi trong đại sảnh làm

bộ làm tịch uống trà chiều, nói câu ngốc nghếch “Tôi muốn làm công chúa

một ngày” với người tổ chức hôn lễ, nhưng có cô gái, ví dụ như tôi, phải giấu n