
h đã chạy
đến bến tàu sát biên giới như thế nào, cũng không biết mình đã bước qua
được ván cầu nhỏ hẹp mà cao ngất kia ra sao để đi lên khoang thuyền, cô
chỉ thấy màu máu trên người anh tràn ngập cả hốc mắt, những thứ nhìn
thấy đều là một màu đỏ sậm. Cho đến lúc đã hơi định thần lại thì cô đã ở trong khoang thuyền, Arthur ngồi bên cạnh đang chỉa súng vào đầu một
thủy thủ thở phì phò từng ngụm, thủy thủ kia quỳ trên mặt đất toàn thân
run rẩy xé băng gạc, bên chân đặt một số dược phẩm dùng để cầm máu.
"Để cho tôi!" Đường Mật nhận băng gạc trong tay thủy thủ, hốc mắt nóng lên.
Dung dịch oxy già không màu nhỏ trên miệng vết thương của anh làm sủi lên
bọt màu hồng phấn không ngừng, giống như axit mạng nồng độ cao ăn bên
ngoài thịt, lúc nhìn thấy lưng anh bỗng nhiên cứng lại, nước mắt cô liền không nén được mà trào ra, cùng máu tươi của anh chảy qua cái lưng vẫn
thẳng đứng cường tráng như trước.
"Đừng khóc, chỉ là vết thương nhỏ thôi, trước kia còn có vết thương nghiêm
trọng hơn thế này gấp mười lần anh vẫn chịu được mà." Arthur nở ra nụ
cười trấn an, nắm lấy bàn tay hơi run rẩy của cô. Không ngờ rằng một câu bâng quơ này của anh lại càng khiến nước mắt Đường Mật rơi nhiều hơn,
cô lau nước mắt trên mặt, cố nén nức nở, cắn môi chích thuốc cầm máu màu cam kia vào tĩnh mạch anh. Khi cô dùng băng vải quấn qua trước ngực
anh, anh lại nắm lấy bàn tay cô lần nữa.
"Chúng ta nhất định có thể an toàn rời khỏi." Arthur ngẩng mặt lên nhìn cô,
sắc mặt tái nhợt đến dọa người, nổi bật lên đồng tử màu lục sẫm càng sâu không thấy đáy, từ trong ánh sáng sắc bén lộ ra sự kiên định, tựa như
lúc tia sáng đầu tiên của ánh bình minh chọc thủng đêm đen vậy.
"Em biết." Đường Mật vòng ôm thắt lưng anh từ phía sau, dán chặt mặt trên
lưng anh, xúc cảm ấm áp sưởi ấm hoảng sợ cùng thấp thỏm vừa rồi, sống
lưng rộng của anh giống như ngọn núi nhỏ kiên cố, khiến cho trái tim mệt mỏi của cô nhận được sự nghỉ ngơi yên ổn nhất. Cô hơi siết chặt cánh
tay, giống như nắm chặt nguồn sáng duy nhất trong đêm tối mù mịt vậy.
Thuyền đánh cá gian nan vượt qua sóng gió, giống như con thú nhỏ vụng về mà
bất lực, biển và trời ngoài cửa sổ đều cùng một màu, u tối mà ảm đảm bắt đầu lan tràn, không có giới hạn cũng không có chút sức sống nào, giống
như một mảnh đất chết không thể xuyên qua, mà hai người trong khoang
thuyền ôm chặt nhau như đang dùng hết sức lực để chọc thủng bờ biển tử
vong này, bơi về phía hòn đảo nhỏ cuối cùng trong sinh mệnh họ.
Biển Bering vào đêm khuya càng lộ vẻ kinh khủng hơn, sóng lớn cuồn cuộn cao
ngất từng đợt xô về phía thuyền đánh cá, đè thấp mũi thuyền xuống rồi
lại đột ngột nâng lên tung về phía bầu trời đen kịt. Bọt sóng đầy trời
mang theo gió biển lạnh thấu xương điên cuồng gột rửa boong thuyền hệt
như thác nước, những tấm ván gỗ kéo căng dưới lực đánh vào cường đại
đang đè ép lẫn nhau, phát ra tiếng "cót két" chói tai tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể gãy mất, dây thừng bị kéo đứt bay ra khắp nơi, giống
như vô số cánh tay kêu cứu. Cả con thuyền nhấp nhô chao đảo giữa sóng
gió, không ngừng bị tung lên đè xuống, còn chưa kịp phát ra nghẹn ngào
thống khổ thì đã bị đợt sóng tiếp theo đánh úp nuốt trọn.
Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh chọc thủng bầu trời đêm, cũng đâm xuyên qua
sóng lớn đang gào thét, Đường Mật nhảy bật từ trên giường lên, còn chưa
đứng vững đã bị thân thuyền nghiêng hất vào vách tường, một luồng hơi
nóng kèm theo những vật linh tinh bay ra làm vỡ nát cửa sổ bằng kính của mạn thuyền tới tấp đập vào người cô.
Trong bóng tối cô nhìn thấy ngoài cửa sổ chiếu lên ánh lửa hừng hực cùng bóng người lay động, tiếng thét chói tai, tiếng bước chân cùng âm thanh hòa
lẫn hỗn tạp của các loại vật thể va chạm vào nhau mà rơi xuống, như vô
số nốt nhạc điên cuồng, tấu ra một chương nhạc cuối cùng. Dưới chân đang liên tục lắc lư, không có một tấc nào là vững vàng, người giống như
những quả cầu trong lồng cầu xổ số, đổ về các hướng không theo một quy
luật nào. Trong lúc hỗn loạn Arthur bắt được thiết bị sưởi ấm trên
tường, dùng tay còn lại kéo lấy quần áo Đường Mật mới ngăn được cô không tiếp tục bị va đập.
"Chuyện gì vậy?" Đường Mật dựa sát cánh tay đang bám vào thiết bị sưởi ấm của anh.
"Người của nước A đuổi tới rồi, bọn họ đã dùng đạn xuyên thép làm thủng thân
thuyền! Thuyền có thể sẽ nổ tung, chúng ta lên trên boong thuyền thôi!"
Arthur nắm chặt cánh tay Đường Mật, thừa dịp lúc thân thuyền nghiêng về
phía trước liền trượt theo mặt sàn đến trước cửa khoang thuyền rồi kéo cửa xông ra ngoài.
Trên boong thuyền sớm đã nát bét, trong khoang thuyền bị đạn xuyên thép làm
nổ một lỗ lớn, ngọn lửa bọc khói dày đặc bốc ra, nhóm thủy thủ bắt đầu
nhảy xuống cứu thuyền khỏi bị đắm. Sóng to gió lớn vẫn không ngừng ập
tới, có người không kịp tránh đã bị sóng biển xô lên boong thuyền cuốn
vào trong nước, có người ôm dây thừng kêu to Thượng Đế, còn có người lại bị những vật linh tinh bay loạn xạ va đập vào, máu chảy đầy mặt bò trên mặt sàn. Đường Mật bị lắc lư đến nỗi chân căn bản không đứng vững