
Trong nỗi đau như lăng trì cô nghe thấy giọng nói suy yếu của chính mình.
"Đó chỉ là con số trên xác suất." Đội trưởng đội Tìm Kiếm Cứu Hộ nhíu mày, gõ xuống một búa phán quyết cuối cùng.
Một búa này nặng nề đập vào trái tim Đường Mật, cô ngất đi, lại vào trước
khi mất đi ý thức vững vàng nhớ kỹ con số 0.06% này. Từ bi thương lúc
đầu cho đến sau khi trở về, cô tiếp tục cuộc sống chụp ảnh lúc trước.
Càng không ngừng chọn đề tài, chụp ảnh, sắp xếp hành lý, gửi vận chuyển
dụng cụ, bước chân vội vã gần như đi vòng quanh Địa Cầu, càng không
ngừng đuổi đến từng điểm một, sau đó lại càng không ngừng đi tiếp. Cô cố chấp vây chính mình trong hi vọng 0.06% nhỏ nhoi kia.
Cô để điện thoại xuống, dựa vào thành bồn tắm, nhìn thấy nước bên trong có chút lặng yên liền duỗi tay xuống, giống như muốn mò lên thứ gì đó, rồi lại chẳng bắt được thứ gì, ngoại trừ từng đợt lạnh lẽo bi thương.
24 tiếng đồng hồ sau, Đường Mật đã ngồi máy bay của Schumann bay tới trấn nhỏ ven Địa Trung Hải kia.
Trái ngược với băng tuyết ngập trời của Bắc Âu, mùa đông ở Địa Trung Hải ấm
áp giống như mùa hè. Ánh mặt trời lười biếng chiếu vào khu dân cư màu
trắng của trấn nhỏ, ngõ nhỏ sâu thẳm rất độc đáo, đóa hoa diễm lệ lốm
đốm rơi lả tả trên mái hiên và bệ cửa sổ, mấy con mèo nằm trên bậc thang híp mắt phơi nắng, đỉnh nhọn của giáo đường xa xa lấp lánh ánh vàng êm
dịu.
Mọi thứ vẫn như lúc trước, năm tháng tĩnh lặng đẹp đẽ.
Đường Mật đi lên giáo đường sau sườn núi nhỏ, xuyên qua mấy cây thấp, rốt cục cũng thấy mộ bia bằng khối đá cẩm thạch màu đen kia. Không có nhiều vật trang trí, chỉ chạm trổ hình một cái mỏ neo của thuyền đơn giản, yên
tĩnh nằm dưới một gốc cây nguyệt quế, ngắm nhìn biển rộng dưới sườn núi. Cô khom lưng đặt một bó hoa cát cánh xuống, sau đó ngồi xổm lẳng lặng
nhìn mộ bia.
Bên trên ngoại trừ tên cùng ngày sinh và ngày mất của Arthur ra thì còn
khắc một hàng chữ viết: "Chú ấy đi mệt rồi, cho nên về nhà nghỉ ngơi. Em trai tôi tính tình không tốt, xin vui lòng lúc đi ngang qua cố gắng nhẹ chân một chút." Đường Mật nhìn hàng chữ kia không nhịn được bật cười,
người phương Tây khác với người phương Đông, so với những chữ trang
nghiêm ca ngợi khắc lên bia mộ thì họ càng muốn khắc lên bia mộ lời trêu đùa cuối cùng cho mình hoặc người thân của mình, dùng một thái độ hài
hước nhẹ nhõm để đối mặt với tử vong.
Không cần phải nói cũng biết đoạn chữ khắc lên bia mộ này nhất định là do
Schumann sáng tác, cô có thể tưởng tượng được người anh uy nghiêm kia đã sáng tác từng chữ từng câu lời bình cuối cùng cho cậu em trai cố chấp
lại tùy hứng của mình như thế nào, giọng nói sinh động mà độ lượng, làm
cho người ta không cảm giác được bi thương, chỉ có nhàn nhạt ấm áp cùng
chiều chuộng. Đường Mật mỉm cười, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ lên chữ viết trên tấm bia, nước mắt lại rơi xuống.
Gió phất qua ngọn cây, vang lên xào xạc, sóng biển bên dưới đang ngâm nga
khẽ hát. Arthur sinh ở ven biển, mất lại quy về biển cả, cả đời đều ở
nước ngoài lang bạt. Thời thơ ấu long đong, học viện quân sự nghiêm khắc lại còn nghề nghiệp tối tăm nguy hiểm đều khiến anh khó có thể an ổn và bình yên, bây giờ có lẽ là lúc anh hài lòng nhất, cuối cùng cũng có thể lẳng lặng nằm xuống nghỉ ngơi.
"Anh yêu, có lẽ anh đã được giải thoát, nhưng không có anh em phải làm sao
bây giờ?" Đường Mật áp trán vào đá cẩm thạch, xúc cảm lạnh lẽo nhẵn bóng tựa như đang áp vào khuôn mặt không chút sinh khí của Arthur, cảm giác
lạnh từng chút xâm nhập vào lỗ chân lông, giống như cái muỗng nhỏ từ từ
đào rỗng cơ thể cô. Cô biết rõ dưới mộ cũng không có di thể của anh,
thậm chí bướng bỉnh cho rằng anh vẫn còn sống ở một nơi nào đó trên thế
giới, hi vọng 0. 06% gần như bằng không kia cô chưa bao giờ từ bỏ. Nhưng mà, thế giới hiện thực vẫn rất tàn khốc, cô vòng quanh Địa Cầu tìm khắp vô số nơi, nhưng vẫn không cách nào tìm thấy bóng dáng anh.
Sóng biển đánh vào mỏm đá bên bờ, thủy triều đến rồi đi, âm thanh đơn điệu
giống như một ca khúc luyện tập khô khan khiến lòng người nghe nguội
lạnh. Đường Mật vịn mộ bia, mệt mỏi không thể diễn tả bằng lời giống như con rắn nhỏ, từ lòng bàn chân bò lên sống lưng, sau đó hóa thành dây
thừng tuyệt vọng thắt chặt lấy cổ cô. Cô ngã ngồi dưới đất, cảm giác cả
người đều theo âm thanh thủy triều nhấp nhô rồi dần dần chìm xuống đáy
biển, không muốn suy nghĩ, không muốn rơi lệ, chỉ muốn dựa vào tảng đá
trong lòng từ đó ngủ mãi mãi.
"Arthur, hãy cho em gặp anh một lần nữa, dù chỉ là một ánh nhìn cũng được."
Trong sương mù cô nói thầm trong lòng. Vô số lần bừng tỉnh trong đêm
tối, khi cô vùi mặt sâu vào khuỷu tay mặc cho nhớ nhung của mình bị nước mắt tuyệt vọng bao phủ cũng sẽ không kiềm được ảo tưởng, có lẽ anh sẽ
đứng ở phía sau cách đó không xa chậm rãi đi về phía mình, sau đó dùng
lòng bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, nhẹ nhàng nói một câu: "Hi!, Mật
Đường yêu dấu của tôi."
Có lẽ chấp niệm thật sự sẽ hóa thành kỳ tích, giống như là có tâm linh
tương thông, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, có người
đang