40 Ngày Kết Hôn

40 Ngày Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328301

Bình chọn: 10.00/10/830 lượt.

t hôn rồi!”

“Sao có khả năng đó!” Chu Nhân Trạch kích động đứng phắt dậy, tay túm chặt lấy mép bàn, sức lớn tới mức có thể cắm vào trong đó “Anh không tin! Không thể nào!”

“Thật.” So với phản ứng của Chu Nhân Trạch, Vân Thường bình tĩnh vô cùng, giống như mặt hồ không có gió, một tí gợn sóng cũng không “Vào một tuần trước.”

Đáy mắt Chu Nhân Trạch đỏ sậm, chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đều sắp chảy ngược, ngực nặng trịch kêu gào muốn phát tiết ra ngoài nhưng lại không có cách nào, anh ta nhìn Vân Thường chằm chằm không chớp mắt, từng chữ từng chữ từ kẽ răng nhả ra “Vì sao không chờ anh về?”

Chờ? Bảo cô chờ thế nào? Lúc cùng đường tận lối trong đầu cô cũng chỉ có một mình anh ta, nhưng chung quy anh ta ở bên kia địa cầu, nhìn không thấy sờ không tới.

Đến cuối cùng, cô cũng không kiên trì được nữa, đại khái là cô không đủ kiên định, không chịu được cô quạnh.

Giọng Vân Thường thoáng thấp xuống, thi thoảng xen vào âm mũi “Chúng ta không có quan hệ gì, dựa vào đâu anh bảo tôi chờ.” Nói xong câu này cô đứng dậy, quay lưng định đi.

Không ngờ lại đụng phải một người từ đằng sau đi tới, thân hình lung lay, ngã xuống đất.

Người nọ cũng tốt bụng, vội vàng đỡ cô dậy, lúc đối diện với đôi mắt không có tiêu cự của cô thì ngẩn ra, thương hại nói: “Mắt không thấy thì để người nhà tới đón cô đi, như vậy nguy hiểm lắm.”

Vân Thường cảm ơn người nọ, định đi ra ngoài, cổ tay lại bị người đằng sau túm chặt, giọng Chu Nhân Trạch run như lá khô trong gió thu “Mắt… mắt em làm sao thế?”

“Mù rồi.” Vân Thường quay đầu, dường như không hề để ý, giọng bình tĩnh kinh người “Cả đời này cũng không nhìn thấy nữa.”

Lục Diệp cảm thấy từ hôm qua tới giờ, sau khi trở về Vân Thường có vẻ bất thường, cứ ngồi một chỗ ngơ ngẩn, chẳng biết là nghĩ cái gì.

Thậm chí xắt rau cũng lơ đãng để cắt trúng ngón tay. Mấy bận anh muốn mở miệng hỏi rốt cuộc cô bị làm sao, hỏi cô đi gặp ai, có quan hệ gì với cô mà biến cô thành như thế.

Nhưng đến cuối cùng anh vẫn nhịn, sợ cô hiểu lầm mình quản thúc cô.

Tâm lý Lục Diệp mâu thuẫn vô cùng, cứ cảm thấy hỏi cũng không phải, không hỏi cũng không phải, sốt ruột đến độ xoay vòng vòng. Ngay cả Vân Thường cũng cảm giác được tâm trạng nôn nóng của anh.

“Lục Diệp, anh làm sao thế?” Lúc Lục Diệp lượn qua trước mặt cô lần nữa, Vân Thường ngẩng đầu hỏi.

“Không có gì.” Lục Diệp rầu rĩ đáp. Anh không phải người biết che giấu, ở bên ngoài luôn lạnh mặt với người khác, có điều cô không giống với họ, mỗi một nụ cười mỉm, một thay đổi của cô đều có thể khiêu khích dây thần kinh mẫn cảm nhất của anh.

“Xảy ra chuyện gì sao anh?” Vân Thường không hề biết Lục Diệp đang buồn bực vì chuyện của cô, vẫn ngốc nghếch gặng hỏi.

“Không có.”

Anh không nói, Vân Thường cũng ngại hỏi, hai người cứ thế im lặng.

Giờ phút này Lục Diệp rối rắm vô cùng, anh mong Vân Thường hỏi thêm lần nữa, như vậy có lẽ anh sẽ thuận theo tiếng lòng mình mà nói ra, lại sợ Vân Thường gặng hỏi, đúng là mâu thuẫn chết luôn.

Thiếu tá Lục hung hăng vò cái đầu ngắn cũn cỡn của mình, trong mắt xẹt qua chút cáu kỉnh, bực chết mất! Loại vấn đề này nếu bắn một phát chết một cái thì có phải khỏe không!

Thiếu tá Lục luôn thẳng tính, không giấu được chuyện. Đi tới đi lui trong nhà mãi mà không giảm bớt bực bội, nói với Vân Thường một tiếng liền xách chìa khóa xe chạy mất dạng.

Lục Diệp đi rồi, tự dưng Vân Thường lại thấy nhà cửa trống trãi. Dạo trước, tuy cô không thấy đường nhưng vẫn cảm giác được hơi thở của Lục Diệp rõ mồn một. Mình kêu một tiếng anh sẽ đáp lại một tiếng, cho dù không nói gì cả cũng được.

Nhưng bây giờ Lục Diệp đột ngột ra ngoài, một mình cô ngồi trong bóng đêm, tự dưng lại cảm thấy sợ hãi lạ lùng.

Vân Thường cười khổ, đằng nào Lục Diệp cũng phải về quân doanh, cô ỷ lại anh như thế là không được.

Trước giờ, tính tình Vân Thường luôn lặng lẽ, từ sau khi bị mù, tuy tính nết không đổi nhưng lúc có một mình lại cứ hay tìm việc gì đó để làm, nếu không sẽ bất an.

Thừa dịp Lục Diệp không có nhà, cô lau hết toàn bộ sàn nhà, cả nhà vệ sinh cũng không bỏ qua. Lại lôi quần áo hai người thay ra mấy hôm nay cho vào máy giặt, bấy giờ mới nghỉ một chút.

Eo hơi mỏi, cánh tay cũng đau. Chắc là lâu quá không hoạt động. Lục Diệp nuông chiều cô làm biếng thật rồi!

Vân Thường nghe tiếng chuông báo giờ trong nhà, cau mày, ba giờ chiều rồi sao Lục Diệp còn chưa về?

Rốt cuộc anh phiền não chuyện gì vậy? Vân Thường đoán không ra, xịu mặt ngồi trên giường cầm điện thoại lên.

Số điện thoại của Lục Diệp được cô đặt phím tắt, chỉ cần ấn một cái là được, đối với Vân Thường mà nói không khó cho lắm. Cô bấm số xong thì áp điện thoại vào tai chờ nghe giọng Lục Diệp.

Hơ? Sao hình như nghe được tiếng mở cửa?

Còn có tiếng chuông điện thoại!

Vân Thường thả điện thoại xuống, gọi với ra phía cửa “Lục Diệp?”

“Ừ.” Lục Diệp đáp một tiếng, nhưng là trong điện thoại “Anh về rồi.”

Về rồi còn nghe máy làm gì? Vân Thường ngắt điện thoại, nghe tiếng vang ngoài cửa phòng ngủ mới lên tiếng “Sao anh còn nhận điện thoại của em?”

Cô không phát hiện giọng mình thân thiết cỡ n


Polly po-cket