
thót lại, phẩy tay ra hiệu cho hai người lính ở lại bám theo, anh biết, thời tiết kiểu này cần phải đánh nhanh thắng nhanh, bằng không sơ ý một cái là sống và chết cách nhau không xa.
Mưa to làm thị giác và thính giác nhạy bén của Lục Diệp giảm hẳn đi. Theo lời khai của tên trùm vừa bị bắt, cái gã chưa tóm được tên Kim Hưng, gã còn một đứa em trai cũng đi theo gã buôn ma túy có điều đã bị họ bắn hạ rồi.
Mưa đổ xối xả trên người, mắt bị nước mưa cọ rửa cơ hồ không mở lên nổi. Lục Diệp suy nghĩ, kêu hai người lính đi sau tìm đại một chỗ trốn, bản thân anh tiếp tục đuổi theo. Mặc kệ thế nào, lần này tiếp tục truy đuổi thật ra có kèm chút ý nghĩ tư lợi của cá nhân, anh không thể để cấp dưới của mình cùng mạo hiểm với anh được.
Kim Hưng thật sự gian xảo, Lục Diệp đội mưa đuổi theo nửa tiếng đồng hồ mà không đuổi kịp. Dũng mãnh như anh mà cũng chịu không nổi, Lục Diệp nằm rạp trên cỏ thở phì phò, thân thể đã mệt mỏi đến cực điểm.
Phải nhanh! Động tác nhất định phải nhanh! Lục Diệp quệt nước mưa trên mặt, dùng thế lý ngư đả đĩnh nhảy bật lên, chỉ còn một tên cuối cùng! Chỉ cần giải quyết tên này là anh có thể gặp Vân Thường rồi!
Không biết bây giờ cô đang làm gì, nhớ anh, hay là… không nhớ anh.
Ngay lúc đó, lông tơ trên người Lục Diệp đột ngột dựng đứng, đó là giác quan đặc biệt khi có nguy hiểm sau khi chui từ cõi chết trở ra, đồng tử mắt anh rụt lại, thân thể đột ngột nhào xuống đất.
Nhưng đã muộn rồi, chỉ nghe đoàng một tiếng, Lục Diệp chỉ cảm thấy trước ngực đau buốt, xung lực khủng khiếp đẩy anh văng từ chỗ đứng ra mấy mét.
Ý thức cuối cùng, đôi mắt ngấn nước của Vân Thường lướt qua trong óc anh.
Lục Diệp, anh nhớ về sớm, cô nói. Đôi môi xinh đẹp hơi nhếch, khiến anh nhìn là không kềm được xúc động muốn hôn.
Đáng tiếc anh muốn nuốt lời rồi.
“Sếp! Sếp! Anh sao rồi? Mau! Liên lạc trực thăng!”
“Tiêu rồi! Mưa to nhiễu sóng vô tuyến rồi! Không liên lạc được!”
….
Châm cứu xong, Vân Thường cùng Lục phu nhân về nhà. Hiện giờ Lục phu nhân canh chừng cô kỹ lắm, căn bản không cho phép cô đi một mình, sợ cô đụng chỗ này chỗ kia.
Tuy Vân Thường rất tự tin vào bản thân nhưng bởi vì trong bụng có một quả trứng nên cũng không thể giống như trước, muốn đi đâu thì đi. Dù sao quả trứng này thật sự quá yếu ớt, cô phải cẩn thận che chở. Thế nên hiện giờ phạm vi hoạt động của cô cơ bản giới hạn trong nội bộ khu nhà.
May mà lần đầu làm mẹ, tâm tình Vân Thường vừa háo hức vừa thấp thỏm, sờ bụng mình thôi cũng có thể nghiên cứu nửa ngày, thành thử cũng không cảm thấy buồn chán.
Ăn xong bữa tối, Vân Thường ngồi trong phòng khách chơi với Lục phu nhân và thượng tướng Lục một lát liền bị Lục phu nhân đuổi về phòng nghỉ ngơi.
Tắm rửa xong, ôn tập chữ nổi học mấy ngày trước lại một lượt, bấy giờ Vân Thường mới nằm xuống giường chuẩn bị ngủ.
Song không biết sao, tối nay cô ngủ không được, tâm trạng đảo lộn khó chịu, vừa buồn bực vừa rầu rĩ, lăn qua trở lại trên giường mãi mà không buồn ngủ.
“Cái gì?” Thượng tướng Lục siết điện thoại trong tay, mặt lập tức biến sắc, gân xanh trên trán giật giật, Lục phu nhân ở bên nhìn mà bất an.
Bao nhiêu năm rồi… lần trước chồng bà có nét mặt thế này là khi sĩ quan huấn luyện của ông bị xã hội đen bắn vỡ đầu…
“Tôi tới ngay tức khắc!” Thượng tướng Lục nói xong lập tức ngắt điện thoại, áo khoác cũng không kịp mặc, nhảy bật dậy khỏi giường định chạy ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?” Lục phu nhân choàng áo ngoài lên đuổi theo hỏi thượng tướng Lục.
Thượng tướng Lục đang chạy khựng lại, cuối cùng quay đầu, ánh mắt phức tạp “Anh nói cho em, em đừng kích động, Lục Diệp bị thương rồi, đã chuyển từ bệnh viện bên HảiNam về, có lẽ…” Ông dừng lại, giọng hơi run “Tình huống không ổn lắm.”
Tim Lục phu nhân ngừng đập, hô hấp cũng khó nhọc, nước mắt trào ra.
Nhưng bà không ầm ỹ, chỉ run run cài khuy áo, môi run rẩy: “Dẫn em đi, em đi bệnh viện với anh!”
Thượng tướng Lục thoáng lưỡng lự: “Vân Thường…”
“Đừng nói với nó! Để nó nghỉ ngơi đàng hoàng! Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, giấu được bao lâu thì giấu!”
Thượng tướng Lục gật đầu, dặn dò người làm mấy câu mới dẫn Lục phu nhân hớt hơ hớt hải đi bệnh viện.
Tuy đã nửa đêm nhưng đèn đuốc trong bệnh viện sáng choang, người không thấy giảm bao nhiêu.
Lục phu nhân bám chặt lấy thượng tướng Lục, chạy tới phòng cấp cứu.
Ngoài cửa phòng cấp cứu đứng một hàng lính, người nào cũng mặc áo ngụy trang, mặt còn có thuốc màu chưa rửa sạch, đứng thẳng lưng, trên người mang theo sát khí, nhìn hoang dã mà dũng mãnh.
Lục phu nhân ráng kềm nước mắt có xu hướng chảy xuống lần nữa, nếu con bà không bị thương sẽ thẳng tắp đẹp trai hơn bất cứ người nào đứng đây, nhưng mà…
“Tình hình sao rồi?” Thượng tướng Lục làm lính cả đời, khí thế toàn thân tản ra không hề che giấu, vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn, cho dù là những người lính đặc chủng này vừa từ rừng mưa bước ra vẫn không bì được.
“Báo cáo thủ trưởng!” Một người lính bước đến trước mặt thượng tướng Lục, so vai, dập hai gót chân, cung kính chào ông, sau đó liếc nhìn hướng phòng cấp cứu, trong mắt thoáng ảo não và sát kh