Disneyland 1972 Love the old s
40 Ngày Kết Hôn

40 Ngày Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329060

Bình chọn: 10.00/10/906 lượt.

ốn chống cự xuống, ánh mắt lượn lờ trên cánh môi đỏ thắm ướt rượt của cô “Cái miệng nhỏ này… không biết mùi vị ra sao đây…”

Lăn lộn lâu ngày khiến Lâm Ngạn quá quen thuộc với mọi ngóc ngách trong thành phố này, lái xe trơn tru thẳng một đường tới nhà Bọ Cạp.

Xách súng xuống xe, đá văng cửa xông vào trong! Hôm nay anh ta đã quyết ý rồi, ai dám cản anh ta, anh ta bắn chết kẻ đó!

Bầy chó to nuôi trong sân nhà Bọ Cạp hung tợn sủa váng lên, nghe trong đêm đặc biệt sởn tóc gáy, Lâm Ngạn không thèm nhìn xông thẳng vào nhà.

Cảnh tượng đập vào mắt cơ hồ làm mắt anh ta nứt ra, người anh ta chỉ dám lén yêu thầm trong lòng bây giờ lại bị cái gã bẩn thỉu này đè dưới người, thiếu chút nữa là bị cởi sạch quần áo rồi!

Máu nóng toàn thân bốc lên đầu, Lâm Ngạn nổi điên xông tới, một tay xách Bọ Cạp lên, giơ chân đá Bọ Cạp còn chưa hoàn hồn vào góc tường, bất chấp tất cả bắn gã một phát.

“Lục Diệp… là anh sao?”

Anh ta lại gần Vân Thường, cởi áo khoác ra khoác vội lên người cô, bồng cô lên ôm riết vào lòng.

Thiếu chút nữa… thiếu chút nữa…

Nhưng còn chưa kịp nói, giọng nói nức nở của Vân Thường như chậu nước lạnh nháy mắt làm người anh ta lạnh ngắt từ đầu tới chân.

Lâm Ngạn định thần lại, ấn gương mặt lạnh buốt của cô vào ngực mình, giọng nói gượng gạo song không khó nhận ra tình nghĩa ẩn giấu trong đó “Không phải anh ta, là tôi.”

Dứt lời, Lâm Ngạn phát hiện cả người Vân Thường cứng đờ, ngay cả tiếng nức nở nho nhỏ kia cũng như bị cái gì đó cắt đứt, đột ngột dừng lại.

Tay Lâm Ngạn siết chặt, tim như bị động tác này của cô tổn thương, vụn băng nhè thân thể anh ta mà đâm, vừa đau vừa lạnh.

Miệng đắng nghét, hầu kết lăn lên lăn xuống mấy lần, vất vả lắm mới rặn được một câu “Yên tâm, tôi… tôi đưa chị về.”

Anh ta biết cô không tin anh ta, thậm chí còn rất sợ anh ta. Là lỗi của anh ta, anh ta nhận. Anh ta sẽ không giải thích nhiều, bởi vì lúc đó quả thật anh ta có suy nghĩ xấu xa.

Đại khái là trừng phạt đi, Lâm Ngạn cúi đầu nhìn Vân Thường co mình run rẩy trong lòng, ngực nặng nề như bị đoạt hết hơi thở.

“Tôi đưa chị về nhà họ Lục.” Cánh tay Lâm Ngạn dùng sức, nhấc người Vân Thường lên, liếc mắt nhìn Bọ Cạp dở sống dở chết trong góc tường, nhấn mạnh thêm.

Vân Thường không nói chuyện, cô cứ thế co rúm trong lòng Lâm Ngạn, không biết là vì sợ hay vì không muốn nói chuyện với anh ta, chỉ lặng thinh, mặc Lâm Ngạn bồng cô đi ra khỏi phòng.

Quả thật cô hãi hùng nhưng không tới mức mất tiếng. Cả đời này cô gặp phải quá quá nhiều chuyện rồi, cho dù là chuyện như hôm nay thì trước đó cũng đã có.

Đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng vẫn đủ để cô tỉnh táo suy nghĩ. Tim Lâm Ngạn đập bên tai, thình thịch thình thịch, vừa nhanh vừa gấp, thậm chí còn nhanh hơn cô.

Anh ta đi hơi chậm, bước chân nặng nhọc, dường như trong lòng đang mang sức nặng của cả thế giới.

Gió khuya rất lạnh, vừa ra khỏi cửa gió đã đập vào mặt Vân Thường, hơi lạnh thấu xương chui vào cơ thể cô. Cô cắn răng không để mình phát ra tiếng lập cập, khàn giọng nói câu đầu tiên kể từ khi thấy Lâm Ngạn tới giờ.

“Anh thả tôi xuống, tôi tự đi.”

Vân Thường không biết nên cảm kích người này hay không. Nếu hôm nay không có Lâm Ngạn, mình muốn thoát thân là chuyện không thể nào. Nhưng hễ nghĩ đến việc Lâm Ngạn đã từng làm như thế với cô, cảm kích trong lòng lập tức bị thống khổ và căm hận đập nát.

“Mắt chị không thấy, không tiện.” Giọng Lâm Ngạn không đổi, không có ý định thả Vân Thường xuống. Cứ ôm cô đi tới trước.

Lướt qua chiếc xe anh ta lái tới, bước chân hơi ngừng, do dự mấy giây cuối cùng vẫn đi tiếp.

“Giờ này rất khó bắt xe, hơi lạnh, chị kiên trì một lát.”

Đến tột cùng vẫn không bỏ được cô xuống, qua hôm nay, có lẽ mình không còn cơ hội thấy cô nữa. Lâm Ngạn hạ ác tâm, cho dù biết cô rất lạnh vẫn cố chấp ôm cô đi.

Lạnh quá, từ đầu đến chân đều lạnh, lạnh đến tim cũng run lên, Vân Thường cảm giác như hơi thở có cả vụn băng, dường như sắp đông cô thành trụ băng cứng ngắc.

Cô siết tay, hòng giữ lại chút ấm áp cuối cùng sắp tan trong lòng bàn tay.

Như vậy không được, cô không thể bệnh được! Tuyệt đối không thể! Tuy con cô còn chưa tới một tháng nhưng toàn bộ hi vọng trong đời cô đều gửi gắm cả vào sinh linh bé bỏng này.

Bản thân cô không sao nhưng tuyệt đối không thể làm con cô tổn thương!

Vân Thường nhắm mắt, hình như lấy hết dũng khí toàn thân, dùng sức dựa vào ngực Lâm Ngạn.

Động tác của cô làm cả người Lâm Ngạn run lên, tim thiếu điều vọt ra khỏi lồng ngực.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động lại gần anh ta từ sau vụ đó! Vì cử chỉ này, tối nay cho dù anh ta phải chết ở đây cũng đáng!

Lâm Ngạn ôm riết lấy Vân Thường, mừng rỡ điên cuồng bốc lên tận trời cơ hồ làm anh ta chảy nước mắt. Đáng, rất đáng!

“Vân Thường,” Đột nhiên anh ta gọi tên cô, giọng hơi run “Xin lỗi…”

Vân Thường ngẩn ra, nháy mắt hiểu được anh ta đang nói gì. Cô không trả lời, không phải không muốn tha thứ cho anh ta mà là tim cô đã bị cuộc sống mài mòn trở nên ác độc cứng rắn rồi.

Trong dự đoán, song tim vẫn đau một hồi. Lâm Ngạn bồng Vân Thường đi vào bóng đêm, trơ mắt nhìn một chiếc