XtGem Forum catalog
50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328830

Bình chọn: 10.00/10/883 lượt.

i tươi tắn.

"Cảm ơn," Christian hài lòng đáp.

Tôi lo lắng nhấp ngụm Cosmo cuối cùng trong ly.

"Cháu ở Georgia bao lâu, Christian?" Mẹ tôi hỏi.

"Đến thứ Sáu, thưa bác Adams."

"Tối mai cháu đến ăn tối với cả nhà nhé? Và gọi bác là Carla được rồi."

"Cháu rất hân hạnh, thưa bác Carla."

"Tốt quá. Giờ cáo lỗi nhé, bác phải vào nhà vệ sinh một lát."

Mẹ… mẹ mới vừa ở đó ra mà. Tôi nhìn mẹ trân trối khi bà đứng lên và đi khuất, bỏ lại mình tôi bên anh.

"Vậy là em giận vì tôi đi ăn tối với bạn cũ."

Christian nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng nhưng đầy thận trọng, nâng tay tôi lên môi anh, hôn từng lóng tay một.

Ôi chao, anh muốn làm thế ở đây sao?

"Vâng," tôi đáp mà máu cứ nóng rân rân khắp cơ thể.

"Chuyện của chúng tôi qua rất lâu rồi, Anastasia à," anh thầm thì "Giờ tôi không ham muốn ai khác ngoài em. Điều đó đã đủ trả lời cho thắc mắc của em chưa?"

Tôi chớp chớp mắt.

"Em tưởng tượng bà ấy là mẹ mìn, Christian."

Tôi đang nín thở chờ đợi phản ứng của anh.

Mặt anh biến sắc.

"Thành kiến nặng nề quá. Không phải thế đâu." Anh có vẻ bàng hoàng, thì thầm, rồi bỏ tay tôi ra.

Thành kiến?

"Rồi sau đó thì sao?" Tôi hỏi.

Ly Cosmo rõ ràng khiến tôi bạo dạn hơn.

Anh nhăn mặt, bối rối. Tôi hỏi tiếp.

"Bà ấy đã lợi dụng một cậu bé mới chỉ 15 tuổi. Nếu anh là một bé gái 15 tuổi và bà Robinson là ông Robinson, cưỡng ép anh vào kiểu quan hệ BDSM, anh thấy có bình thường không? Giả dụ như chuyện xảy ra với Mia chẳng hạn, anh nói xem?"

Anh thở đứt quãng và phát cáu lên.

"Ana, chuyện không phải như thế đâu."

Tôi nhìn anh.

"Tôi không nhìn sự việc theo hướng đó." Anh tiếp tục. "Bà ấy không làm gì tệ hại cả. Đó là những gì tôi từng muốn."

"Em không hiểu." đến lượt tôi hoang mang.

"Anastasia, mẹ em sẽ quay lại ngay đấy. Tôi thấy không thoải mái khi nói những chuyện này ở đây. Có lẽ để sau vậy. Nếu em không muốn tôi ở đây, máy bay của tôi vẫn đang đợi ở Hilton Head. Tôi có thể đi ngay."

Anh ấy giận mình… không.

"Ôi không – xin anh đừng đi. Em vui mừng biết bao khi anh ở đây. Em chỉ đang cố làm anh hiểu em. Em tức giận chính mình vì em đã rời đi và để anh ăn tối với bà ấy. Hãy thử nghĩ xem anh sẽ thế nào nếu em lởn vởn đâu đó quanh José. Mà José chỉ là bạn thôi. Em đâu có quan hệ gì sâu sắc với cậu ấy. Trong khi anh và bà ta…"

Tôi nghẹn lời, không muốn nghĩ tiếp nữa.

"Em ghen à?" Anh nhìn tôi, đôi mắt anh dịu dàng, ấm áp trở lại.

"Vâng, em tức giận về những gì bà ta đã làm với anh."

"Anastasia, bà ấy chỉ giúp đỡ tôi thôi. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Còn về cơn ghen của em, thử đặt em vào địa vị tôi mà xem. Suốt bảy năm nay, chưa khi nào tôi phải giải thích việc mình làm cho bất kỳ ai. Không một ai. Tôi làm những gì tôi thích, Anastasia. Tôi hài lòng với sự độc lập của mình. Tôi không đi gặp bà Robinson để trêu tức em. Tôi đến đó chỉ để ăn tối bây giờ và cả sau này. Bà ấy là bạn và còn là đối tác làm ăn."

Đối tác làm ăn? Chết tiệt. Đúng là tin mới.

Anh nhìn tôi, đoán định những thông tin mình vừa nói.

"Đúng vậy, chúng tôi là đối tác kinh doanh. Mối quan hệ kia đã chấm dứt từ lâu rồi. Hàng bao nhiêu năm nay rồi."

"Sao lại kết thúc?"

Miệng anh hơi mím lại, ánh mắt loé lên.

"Chồng bà ấy phát hiện."

Hay chưa!

"Chúng ta có thể nói chuyện đó vào lúc khác không – đâu đó riêng tư một chút," giọng anh khàn khàn.

"Em không biết tại sao lúc nào anh cũng thuyết phục em rằng bà ấy không phải là con yêu râu xanh."

"Tôi không nghĩ về bà ấy theo cách đó. Chưa bao giờ. Đến đây là đủ rồi." Anh gắt lên.

"Anh yêu bà ấy?"

"Hai đứa nói chuyện thế nào rồi?"

Mẹ tôi đã trở lại mà cả hai đều không hay biết.

Tôi cố nặn ra một nụ cười giả tạo trong khi hai đứa đang ghé sát thầm thì… tội lỗi. Mẹ nhìn tôi.

"Vui, mẹ ạ."

Christian nhấp một hớp rượu, nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt của anh điềm nhiên.

Anh đang nghĩ gì thế? Có phải anh từng yêu bà ấy? Tôi nghĩ nếu đúng vậy, tôi sẽ thua trắng.

"Thưa bác, cháu nghĩ đến lúc phải để hai mẹ con có thời gian riêng tư."

Đừng… không… anh ấy không thể để mình chết đứng thế này được.

"Cho phép cháu được thanh toán bữa nay, phòng 612. Tôi sẽ gọi em sáng mai, Anastasia. Hẹn gặp lại bác vào ngày mai, thưa bác Carla."

"Chà, thật hay khi nghe ai đó gọi đầy đủ tên mình."

"Người đẹp tên cũng đẹp ạ." Christian nói, nắm lấy bàn tay mẹ tôi, hai người bắt tay tạm biệt, bà có vẻ hơi kiểu cách thái quá.

Ôi mẹ – mẹ mà cũng thế sao? Tôi đứng lên, ngước nhìn anh, chờ đợi một câu trả lời. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi.

"Để sau nhé, em yêu," Anh thì thầm với tôi. Rồi đi.

Quỷ tha ma bắt cỗ máy kiểm soát chết tiệt. Nỗi tức giận của tôi lại sôi sục. Tôi ngồi phịch xuống ghế, nhìn mẹ.

"Chà, Ana, con đúng là gặp may đó. Anh chàng này đáng kinh ngạc đấy. Mẹ không biết có chuyện gì giữa hai đứa. Nhưng mẹ nghĩ hai con cần phải nói chuyện với nhau. Phù! như có bom nhiệt hạch đâu đây, nóng không chịu nổi."

Mẹ phẩy tay quạt lấy quạt để.

"MẸ!"

"Đi nói chuyện với cậu ta đi."

"Không. Con về đây để gặp mẹ mà."

"Ana, con về đây vì con bối rối trước anh chàng này. Rõ ràng là hai đứa đều phát cuồng lên v