Old school Swatch Watches
50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325704

Bình chọn: 8.00/10/570 lượt.

ì để được ở bên anh ấy – người đàn ông duy nhất biết cách làm cho máu chạy rần rật khẳp cơ thể tôi. Dù vậy, ở anh vẫn có điều gì đó rất nguy hiểm; anh kỹ tính, phức tạp và khó hiểu. Mới phút trước anh quay lưng với tôi, phút sau, anh tặng tôi những-cuốn-sách- mười-bốn-ngàn-đô-la, rồi truy tìm tôi bằng điện thoại như một kẻ nặc danh. Sau tất cả những sự kiện đó, tôi đã trải qua một đêm trong phòng hạng sang của khách sạn. Được an toàn. Được bao bọc. Anh ấy ân cần đến cứu tôi khỏi mớ bòng bong nguy cơ mà tôi chưa lường hết. Anh ấy không phải là hắc đạo hiệp sĩ, mà là một hiệp sĩ áo choàng trắng, khiên giáp sáng ngời kiểu anh hùng lãng mạn cổ điển – Sir Garwain hay Sir Lancelot.

Tôi rón rén rời khỏi giường, hấp tấp tìm quần jean. Anh hước ra khỏi phòng tẳm, ướt đẫm và lấp lánh nước trên niình, chỉ một chiếc khăn tắm quấn ngang hông, vẫn chưa cạo râu. Còn tôi, ở kia, chân trần, bộ dạng lố bịch khó coi. Anh ta ngạc nhiên thấy tôi rời giường.

"Nếu cô đang tìm quần jean, tôi đã gửi giặt ủi rồi." Ánh mắt anh ta tối sầm. "Cô nôn đầy vào đó."

ồ – Tôi ngượng chín. Tại sao, ơ, tại sao anh ta cứ làm mình mất thăng bằng?

"Tôi đã bảo Taylor đi mua cho cô quần và giày khác rồi. Trong túi trên ghế ấy."

Quần áo sạch. Thêm một món quà bất ngờ.

"Ưm… Tôi sẽ đi tắm. Cảm ơn." Tôi nói. Còn có thể nói gì khác hơn. Tôi tóm lấy cái túi, tọt vào phòng tắm tránh xa sự chung đụng căng thẳng với Christian bán khỏa thân. David của Michelangelo cũng không thể hơn thế.

Phòng tắm ấm áp và đầy hơi nước. Tôi trút bỏ quần áo, nhanh chóng ngập mình dưới vi sen, mệt lả trong dòng nước. Nước tuôn lên người, tôi ngẩng mặt đón thác nước mát mẻ. Tôi muốn Christian Grey. Tôi muốn anh ấy khủng khiếp. Chuyện rất đơn giản. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi muốn được gần gũi một người đàn ông. Tôi muốn cảm nhận bàn tay, đôi môi của anh trên người mình.

Anh ta nói thích kiểu phụ nữ biết cảm nhận. Và có thể anh ấy cũng chưa từng phát lời nguyện độc thân. Nhưng anh ấy không ve vãn tôi như Paul hay José. Tôi không hiểu. Anh ấy có khao khát tôi không? Tuần trước, anh ấy cũng không hôn tôi. Tôi quá tầm thường với anh ấy ư? Và mặc dù hiện giờ tôi đã ở đây, anh ấy đưa tôi đến đây, tôi vẫn không hiểu đây là trò chơi gì. Anh ấy nghĩ thế nào? Cậu đã ngủ trên giường anh ấy cả đêm và anh ta không hề đụng chạm gì cậu, Ana. Nghĩ kỹ đi. Tiềm Thức hất cái mặt xấu xí, đanh đá lên. Tôi lờ ả đi.

Nước ấm và dịu dàng. Hmm… Tôi có thể đứng dưới vòi sen này, trong phòng tắm này, mãi mãi. Tôi với lấy chai sữa tắm, nó có mùi của anh. Cái mùi ngon lành. Tôi thoa lên người, vui thích nghĩ rằng đó là anh – chính anh, bàn tay với những ngón dài, đang mơn man mùi hương tuyệt diệu này lên người tôi, ngực, bụng, giữa hai đùi. Ô! Nhịp tim tôi lại đập mạnh. Cảm giác này… quá tuyệt.

"Bữa sáng đến rồi." Anh gõ cửa phòng tắm, giục giã.

"V… vâng." Câu trả lời đột ngột bật lên, tàn nhẫn lôi tôi ra khỏi giấc mơ êm đềm.

Tôi bước ra khỏi vòi sen, với lấy hai chiếc khăn lông. Một chiếc để cuộn tóc vào, quấn lại theo kiểu Carmen Miranda. Chiếc còn lại, tôi lau sơ sài, cố nén khoái cảm khi chiếc khăn chà xát với làn da bỗng quá nhạy cảm của mình.

Tôi mở chiếc túi đựng quần jean. Taylor không chỉ mua quần jean và đôi giày Converse mới mà cả một chiếc sơ mi xanh nhạt, tất và đồ lót. Đồ lót sạch – miêu tả những món đồ xinh xắn này theo cách thông thường và thực dụng quả không công bằng. Chúng được thiết kế tinh tế kiểu châu u. Những chi tiết trang trí và đăng ten cũng theo tông xanh nhạt. Wow. Tôi kinh ngạc và hơi giật mình bởi nhũng món đồ lót. Chưa hết, chúng vừa khít. Mà tất nhiên rồi phải vừa thôi. Tôi đỏ mặt khi tưởng tượng cảnh Ngài Đầu Đinh trong cửa hàng đò lót. Không hiểiu bảng mô tả công việc của anh ta còn ghi khoản nào kiểu này nữa không.

Tôi mặc nhanh quần áo. Toàn bộ đều vừa khít. Tôi lau qua quít và tuyệt vọng cố chải tóc vào nếp nhưng như mọi khi, tóc tôi vẫn bất hợp tác và lựa chọn duy nhất là tìm dây buộc lại, mà tôi thì chẳng có chiếc buộc tóc nào. Có thể trong ví còn một chiếc, đâu đó. Tôi hít vào một hơi. Đến lúc phải đụng mặt Quý Ngài Bối Rối.

Phòng ngủ trống không, tôi thấy yên tâm đôi chút. Tôi vội vã lục tìm chiếc ví – nhưng nó không có ở đây. Lại hít VÀO một hơi nữa, tôi lần bước sang phòng khách. Phòng rộng mênh mông. Khu vực tiếp khách xa xỉ và sang trọng, nhừng chiếc ghế sofa tròn căng và vải bọc mềm mại, một phòng sách to tướng trên chiếc bàn cà phê tinh xảo, khu –vực làm việc có một chiếc iMac đời mới nhất và một ti vi màn hình plasma khổng lò treo trên tường. Christian đang ngồi đọc báo ở bàn ăn, tại đầu kia của căn phòng. Căn phòng rộng như sân tennis hoặc cỡ đó, không phải tôi chơi tenis mà đã thấy Kate ở đó mấy lần. Kate!

"Chết rồi, Kate!" Tôi la lên. Christian nhìn tôi lom lom.

"Cô ấy biết cô đang ở đây và vẫn còn sống. Tôi đã nhắn tin với Elliot." Anh ta đáp có vẻ hài hước.

Ôi , không. Tôi nhớ vũ điệu cuòng nhiệt của Kate tối qua. Cô nàng thực hiện những chuyển động đặc trưng ấy với tất cả nỗ lực quyến rũ anh trai của Christian, không hơn không kém.