
hiệu em với một trong những Người Phục Tùng trước đây nhé. Em có thể tâm sự với cô ấy."
Gì cơ?Anh đang cố tình làm tôi sửng sốt hay sao?
"Anh chỉ nói đùa thôi phải không?"
"Không hề, Anastasia." Anh lắc đầu bối rối.
"Không cần, em tự lo việc của mình, cảm ơn nhiều." Tôi cáu, kéo chăn lên tận cằm.
Anh nhìn tôi chăm chú, cả một biển ngạc nhiên.
"Anastasia, tôi…" Anh không tìm ra từ. Lần đầu tiên, tôi đoán thế. "Tôi không có ý xúc phạm em."
"Không có gì xúc phạm cả. Em chỉ hoảng sợ thôi."
"Hoảng sợ?"
"Em không muốn nói chuyện với một trong những cô bồ cũ… nô tỳ… Người Phục Tùng… hay bất cứ cái tên gì mà anh gọi."
"Anastasia Steele – em ghen à?"
Tôi đỏ mặt, ngượng chín người.
"Sắp tới anh còn ở đây chứ?"
"Tôi có một cái hẹn ăn sáng ngày mai, ở Heathman. Còn chuyện của mình, chẳng phải tôi đã nói, tôi chưa từng ngủ với bạn gái, nô tỳ, Người Phục Tùng hay bất kỳ ai đó sao. Trừ thứ Sáu và thứ Bảy. Chuyện này sẽ không xảy ra nữa."
Tôi nghe được sự quyết liệt trong giọng nói nhỏ mà rành rọt của anh. Tôi mím môi.
"Em mệt rồi."
"Em đuổi tôi đấy à?"
Anh nhướng mày thích thú lẫn một chút lo ngại.
"Vâng."
"Chà, lại một cái đầu tiên nữa." Mắt anh thăm dò. "Vậy lúc này em không muốn bàn bạc gì sao? Về hợp đồng."
"Không." Tôi giận dỗi đáp.
"Chúa ơi, tôi muốn cho em một trận đòn. Em sẽ thấy đỡ hơn nhiều và cả tôi cũng thế."
"Anh không được nói thế… Em đã ký vào giấy tờ gì đâu." "Ai cũng có quyền mơ mộng, Anastasia." Anh nhổm lên, nâng cằm tôi. "Thứ Tư nhé?" Anh nói, hôn nhẹ lên môi tôi. "Thứ Tư." Tôi đáp. "Để em tiễn anh. Đợi em một chút." Tôi ngồi dậy, quơ lấy chiếc áo thun, buộc anh nhích sang một bên tránh lối. Anh miễn cưỡng rời khỏi giường.
"Đưa em cái quần đẳng kia"
Anh nhặt quần dưới sàn, đưa tôi.
"Tuân lệnh, quý bà."
Anh cố kiềm không thành công một nụ cười. Tôi nheo mắt nhìn anh không nén được những hơi thở gấp. Tóc tôi rối bù và tôi biết sẽ phải nói chuyện với Katherine Kavanagh tò mò sau khi anh đi. Chộp lấy dây buộc tóc, tôi đi ra cửa, hé cửa canh chừng Kate. Cô ấy không có trong phòng khách. Tôi nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện điện thoại trong phòng Kate vọng ra. Christian theo sau tôi. Chỉ một đoạn ngắn từ phòng ra ngủ ra cửa chính, suy nghĩ và cảm xúc của tôi cứ thay nhau le lói rồi tràn trề. Tôi không còn cáu với anh chút nào mà bỗng lại thấy một nỗi e thẹn không chịu đựng nổi. Tôi không muốn anh đi. Lần đầu tiên, tôi ước gì anh bình thường – muốn có một mối quan hệ bình thường mà không cần đến bản ghi nhớ mười trang, roi hay nhừng chốt khóa an toàn trên trần phòng giải trí.
Tôi mở cửa cho anh, ngậm ngùi nhìn tay mình. Lằn đầu tôi quan hệ với ai đó trong nhà mình và khi đã làm xong chuyện đó, tôi thấy tuyệt đỉnh cực kỳ. Thế nhưng bây giờ, tôi lại thấy mình chỉ chứa đựng duy nhất một thứ trong những mạch máu rỗng rang chỉ ngập tràn niềm đam mê anh. Tiềm Thức lắc đầu. Cậu từng muốn chạy đến Heathman để ân ái cơ mà – giờ cậu còn được chuyển phát nhanh nữa cơ đấy. Cô ả vòng tay trước ngực, chân nhịp nhịp, mặt hếch lên kiểu vậy-còn-muốn-gì-nữa. Christian dừng lại trên lối ra, nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải nhìn vào mắt anh. Đôi mày anh cau lại.
"Em ổn chứ?" Anh hỏi dịu dàng, ngón cái mơn trớn môi dưới của tôi.
"Vâng." Tôi đáp dù thật lòng không chắc lắm.
Tôi cảm thấy cán cân đã bắt đầu lệch. Tôi biết nếu cùng anh hường ứng việc này, tôi sẽ bị thương tổn. Anh không muốn, không thích hay không sẵn lòng đến với tôi nữa…mà tôi vẫn muốn nhiều hơn. Muốn rất nhiều. Cơn ghen mới vài giây trước cho tôi biết rằng lòng tôi dành cho anh sâu nặng hơn rất nhiều những gì tôi thú nhận.
"Thứ Tư nhé." Anh xác nhận, cúi xuống hôn nhẹ.
Có gì đó đã thay đổi khi anh hôn tôi; môi anh chạm vào môi tôi nhanh chóng hơn, tay anh đưa lên cằm rồi trườn lên ấp vào một bên đầu, tay còn lại giữ phía bên kia. Hơi thở anh dồn dập. Anh ấn nụ hôn sâu hơn, tựa vào tôi. Tôi đặt bàn tay lên giữ cánh tay anh. Tôi muốn luồn tay vào tóc anh nhưng cố kiềm lòng, tôi biết anh không thích. Anh cụng trán anh lên trán tôi, mắt nhắm nghiền, giọng khẩn khoản.
"Anastasia." Anh thì thầm. "Em đang làm gì tôi thế này?" "Em cũng muốn hỏi anh y như thế." Tôi thì thầm lại.
Hít một hơi thật sầu, anh hôn lên trán tôi rồi quay đi. Anh vừa bước về phía chiếc xe, tay vừa chải tóc. Khi xoay người lại để mở cửa xe, anh mỉm một nụ cười khiến tôi muốn tắt thở. Tôi yếu ớt đáp lại nụ cười anh, hoàn toàn bị anh làm cho lóa mắt. Điều đó lại càng khiến tôi nhớ đến lý do Icarus lao về phía mặt trời. Tôi đóng cửa lại sau khi
Anh dã ngồi hẳn vào trong xe. Lòng ngập tràn nhu cầu cần khóc nỗi u sầu và cô đơn cứ bám lấy, xiết chặt trái tim tôi. Tôi quay trở lại phòng ngủ, tôi sập cửa lại, tựa lưng vào cửa, cố điều hòa cảm giác của mình. Nhưng không thể. Trượt dần xuống đất, tôi lấy tay ôm đầu, nước mắt rơi lã chã.
Kate gõ cửa nhè nhẹ.
"Ana?" Cô ấy gọi khẽ.
Tôi mở cửa. Cô ấy nhìn tôi một thoáng rồi choàng tay qua ôm tôi.
"Chuyện gì thế? Con quái vật đẹp mã ấy đã làm gì?"
"Ôi Kate, không có gì đâu."
Cô ấy kéo tôi lại bên giường, ngồi xuống.
"Nhìn