
cố uống... uống nhiều sẽ hại bản thân đấy. Uống nước
suối tốt hơn ... ( ý nó là : biết nó là nước ngọt có gas thì đừng có đụng
vào... nếu càng tiếp tục " khiêu chiến " thì chỉ có hại mà không có lợi
cho bản thân hắn )
- Ờ.,,, ờ phải... tui ăn no rồi tui đi trước.... - cô nhân
viên biết là nó đang khiêu chiến với hắn nên vờ né đi . Còn hắn thì
- Khụ... Khụ.... - ho vì bị ngộ độc lời của nó - nước.... nước....
- đang bị nghẹn
-Nước nè - nó mĩm cười đưa cho hắn .... ly nước ngọt
-Cám... cám ơn - lấy ngay mà không chần chừ vì đang nghẹn
- Nước NGỌT đấy - nó cố ý nói
-khụ..... khụ.... khụ..... khụ..... - giờ thì thành sặc nước
- Phạm tổng ! ăn thông thả ! tôi đi trước - nó cười tươi vì
vui rồi đứng lên đi
Sân thượng....
- Này !.... sao cô lâu thế - Thái Phong ngồi ở ghế đợi nó
Cười vui vẻ nói - Có chút việc.... giờ thì xong rồi !
- Cô ngồi đi !
Mặt nó rất tươi tĩnh và hưng phấn.... cười khúc khích không
ngừng
- Chuyện gì vui thế !.... - Nhìn nó
Tự nhiên ngừng cười... nhìn Thái Phong và nói - Chuyện sáng
nay tui nhờ cậu !.... không cần nữa !...
- CÁI GÌ !?.... cô...cô có biết là cả sáng nay tui bỏ bê
công việc để giúp cô không... cô - nổi đoá
-Xin lỗi !..... - nó hạ giọng - chuyện đó tui giải quyết
xong rồi...
-AZZZ ! cái cô này.... - tự dưng đứng lên từ nổi điên
- Xin lỗi ! thật ngại quá....
-Cô !... azzz .... thật là... - không biết làm gì
- Bất quá.... đừng bỏ phí.... tối nay tui đi với cậu
Tự nhiên dừng lại... thái độ hoàn toàn khác ... nhìn nó ...-
Thế cũng được
Đồng hồ vừa điểm 1h30 thì .... công việc lại bắt đầu .... Lại
lách cách lách cách gõ máy ... lại soạt soạt soạt máy in... lại xì xà xì xầm
bàn luận..... chỉ duy nhất âm thanh này là lạ nhất
- Á AAAAAAAAA !! CÁI GÌ VẬYYYYYYY !.... – nó vừa mở cửa
phòng
Mọi hướng nhìn đều dồn về phòng nó .... và lại bàn tán xôn
xao, lo lắng
.... chỉ riêng căn phòng Phạm tổng .... vang lên....
- hahahahaha !.....HAHAHAHAHA...... HAHAHAHA .... muốn đùa à
!.... được thôi !...
Giờ thì ánh nhìn lại hướng nhiều hơn về phía hắn.... nó cũng
thế.... ánh mắt đầy sát khí.....
Phòng Phạm tổng ...
Hắn ngồi ung dung trên ghế... từ từ đếm...
- 1......
- 2......
- 3....
CẠCH.... ẦM
- w0a !... – hắn vui vẻ nhìn nó
- MUỐN CÁI GÌ ĐÂY HẢ ?? – nó không biết trời đất gì nữa rồi...
chỉ 1 lòng muốn trút giận
- Không !.... – rất thoải mái nói – Chỉ là công việc đột xuất
, nên cần phải làm thêm... Tôi cũng phải làm mà... Thấy không ?
- TÔI KHÔNG CẦN BIẾT !... NẾU KHÔNG MANG ĐỐNG TÀI LIỆU ĐÓ RA
PHÒNG TÔI NGAY LẬP TỨC THÌ .... - ánh mắt hù doạ
- Thì sao ?... – phản ứng rất bình thường
- TÔI SẼ LÀM ĐƠN CHUYỂN QUA PHÒNG KHÁC ! – giọng chắc chắn
- Hả ? .... – hơi kinh ngạc – “ Giờ thì mình đang ở thế bị động...
không thể để cô ấy đi được... phải có cách gì đó.. ... “ – hắn đâm chiu suy
nghĩ gì đó
- Sao hả ?..... – nó lên giọng
- Được !... nếu cô muốn bớt công việc thì.... CÙNG LÀM !
- CÙNG LÀM ? – nó kinh ngạc
- Giảm bớt là điều không thể .. với lại... những công việc
đó chỉ dành riêng cho phó tổng .... nhân viên khác không thể xem qua cũng không
thể giúp đỡ.... Kỳ biết là tài liệu mật thì không thể công khai xem xét mà....
đặc biệt là tài liệu của công ty... – dồn ép nó
- Vậy sao Hiền... – nó bức xúc
- Phạm tổng như Hiền thì.... – nhìn nó nhếch mép cười – đâu
nói là không được
Nó muốn nói mà không nói được , muốn la cũng không la
xong.... chỉ đứng đó tức không trút được
- Mang những tài liệu đó qua đây !.... bên kia sẽ là chỗ làm
việc.... không thắc mắc gì chứ !?....
Nó nhìn hắn với vẽ câm tức rồi buộc miệng lớn tiếng nói : -
KHÔNG CẦN ! – một mạch bỏ ra ngoài
Tỏ ra rất bình thường.... còn cười tự mãn nữa.... - Để xem !
30 phút sau......
CẠCH...... cữa phòng Phạm tổng mở
Hắn mĩm cười rất tươi nhìn người mới vào.... – Mời !
-Grrr..... Tôi... Tôi đồng ý là vì không muốn tự chịu khổ 1
mình ... chứ hoàn toàn không có ý gì khác
RẦM...... nó đặc mạnh chồng giấy tờ tài liệu xuống bàn ....
mắt không hề nhìn hắn
- Mang qua đây ! Hiền sẽ giúp Kỳ !.... – hắn lên tiếng
Nó chần chừ 1 lát ... rồi quyết định bê 1 chồng tài liệu cho
hắn...
RẦM.....
- đó là những gì Hiền phải làm .... – thật lạnh lùng và quay
đi
- Kỳ !....
Nó dừng lại..rồi mặc kệ, không để ý hắn.... quay về bàn....
và tiếp tục công viêc
Không khí trong phòng thật lạ..... cả hai đều chăm chỉ làm
việc của mình .... không có tiếng nói nào vang lên.... chỉ có “ ánh mắt khe khẽ
nhìn “ ...... yên lặng...
... Ánh mắt bất ngờ gặp nhau.... ngại ngùng... quay đi... Hắn
chủ động , lên tiếng trước
- Xin lỗi !
- Không có gì phải xin lỗi !
- ....Vẫn là bạn !?
Nó im lặng.... cái im lặng thật làm người ta phải suy nghĩ
.... “ Sau những việc đó... xin lỗi ?..... rồi bảo làm bạn !....( nó cười nhạt
) ... hắn nghĩ mình là cái gì đây !?....”
- Kỳ có thể suy nghĩ !.... Nếu không muốn thì .... – hắn
không muốn ép nó
- Ừ !... vẫn là bạn – nó cười
Hắn mĩm cười đáp trả - Làm việc thôi !
Căn phòng này..... 1 ngồi nhẹ nhỏm 1 người đau.... Hắn đã
trút được nỗi lo..