
thậm chí còn có cả nghệ sĩ hát rong. Trong khu vườn nhỏ của Thạch Lựu Viện có rất nhiều thứ mà Khanh Khanh chưa bao giờ tưởng tượng. Vì thế chỉ đi hai ba lần cô đã thích thậm chí mê đến đó. Sau khi trở về từ Hồng Kông, thỉnh thoảng Mục Tuần cũng bị cô kéo đến đó. Nhưng hầu hết vẫn là Khanh Khanh và Nọa Mễ đến. Hai người ngồi ở chiếc bàn nhỏ mà Dương Tân để dành cho họ, thắp một cây nến, uống một ly cocktail, thưởng thức âm nhạc trên sân khấu. Lúc biểu diễn, Dương Tân sẽ chạy ra ngồi cùng bàn với họ, ba cô gái lại nói chuyện trên trời dưới biển.
Thỉnh thoảng Ông Trác Thanh cũng đến. Lúc ấy khó tránh khỏi có chút khó xử. Nhưng phần lớn thời gian anh ta đều ở sau cánh gà với ban nhạc, không bao giờ chủ động ngồi cùng bàn với Khanh Khanh. Có lúc gặp nhau hai người cúi đầu chào nhau rồi thôi. Khanh Khanh hiểu rất rõ chút nhiệt tình của anh đối với cô đã bay hơi hoàn toàn. Ông Trác Thanh và Dương Tân đã bước vào giai đoạn sống thử. Hầu hết các buổi tối Dương Tân đều ngồi trên chiếc xe đua màu đỏ của Ông Trác Thanh, cùng anh ta về biệt thự của nhà họ Phí ở Napa Valley.
Khanh Khanh lén hỏi Dương Tân có bận tâm về cuộc sống như thế này không. Câu trả lời của cô ấy rất đơn giản, cũng rất thẳng thắn: “Vui là được, nhân lúc hai người còn trẻ vui vẻ một chút. Mình không chú trọng đến kết quả, nghĩ nhiều như thế làm gì?”
Cũng phải, nghĩ nhiều như thế làm gì? Nhưng Khanh Khanh quan tâm đến quá trình, đồng thời cũng chú trọng kết quả, vì thế trong lòng cô thực sự rất hy vọng Phí Duật Minh có thể nghiêm túc hơn, có trách nhiệm hơn với cuộc tình này. Thời gian anh về nước đã cận kề, Khanh Khanh bắt đầu không còn tập trung nghe nhạc ở Thạch Lựu Viện như trước nữa, có lúc vì đợi điện thoại của anh, có lúc chỉ là rất nhớ, rất nhớ.
Chẳng còn bao lâu nữa là đến lễ Giáng sinh. Một hôm, Dương Tân chạy ra từ sau cánh gà, đưa cho Khanh Khanh và Nọa Mễ hai tấm poster quảng cáo. Mặt chính của tấm poster giới thiệu về buổi biểu diễn của một nhóm nhạc Rock của Anh, mặt sau là thiệp mời, party chia tay Ông Trác Thanh.
“Hôm ấy có đến không? Unplug, anh ấy cũng biểu diễn”. Dương Tân vẫn giữ dáng vẻ vô tư hồn nhiên như thế.
Khanh Khanh suy nghĩ một lát. Lúc đến nhà họ Phí dạy học cho Tiểu Hổ cô đã nghe Mrs Phí nói loáng thoáng về tin anh ta sắp đi. Vì quan hệ giữa Khanh Khanh và Ông Trác Thanh rất bình thường, hai người gần như không nói chuyện gì với nhau, vì thế cô không lập tức nhận lời ngay.
Các hoạt động cho ngày lễ Giáng sinh ở trường đang được gấp rút chuẩn bị. Khanh Khanh và Nọa Mễ vì quá bận rộn nên không thường xuyên xuất hiện ở Thạch Lựu Viện. Lần này lớp mẫu giáo nhỡ và lớp tiểu học biểu diễn cùng nhau nên Khanh Khanh lại gặp Shawn.
Từ sau khi Shawn quay về hai người rất ít khi tiếp xúc với nhau. Cho dù là trong buổi họp nghiên cứu giảng dạy cùng nhóm họ cũng không nói với nhau một câu nào. Có lúc gặp nhau trong trường, Khanh Khanh luôn có cảm giác ánh mắt của Shawn vẫn còn dõi theo cô. Khoảnh khắc đi lướt qua nhau thoáng chốc, lúc ngoảnh đầu lại anh ta đã đi xa.
Cảm giác bị nhìn trộm dường như đã biến thành ảo giác. Vì Phí Duật Minh sắp quay trở về nên cảm giác bất an của Khanh Khanh cũng dần dần bị xua đi.
Trước khi lên máy bay, Phí Duật Minh nhắn tin: “Lần này anh về thật rồi”.
Trên đường đến sân bay, ngoài cảm giác vui sướng, Khanh Khanh còn suy nghĩ mãi về tin nhắn ấy, quay về thì quay về đi, làm như có cái gì giả được nữa không bằng.
Như thường lệ, Khanh Khanh đeo ba lô đi đi lại lại trong sân bay một lát. Du khách nước ngoài và người đến đón đều rất đông. Cô không chen vào được, chỉ có thể đứng ở góc xa tìm một chỗ gần cửa xuất cảnh, tay giơ tấm biển nhỏ mà hôm trước mình đã làm.
May mà làm một tấm biển nhỏ. Buổi sáng Khanh Khanh hốt hoảng bật dậy, trước khi đi chỉ chú ý đến việc soi gương, quên cả điện thoại. Lúc quay về lấy điện thoại thì bị Mục Tuần chặn ở cửa, hỏi ngày cuối tuần thế này mới sáng sớm đã đi đâu? Lời nói dối chui tuột ra khỏi miệng một cách rất tự nhiên, cô nói là đến trường tham gia bố trí hội trường cho ngày lễ Giáng sinh.
Khanh Khanh đã viết tên anh trên tấm biển nhỏ nhắn ấy. Ước chừng thời gian đã đến, Khanh Khanh chen vào đám đông. Cô vốn thấp bé, lại chen ở hàng sau, du khách nước ngoài cũng không nhìn thấy tấm biển của cô. Cô đành phải giẫm lên khe hở ở lan can, đổi tay vẫy vẫy tấm biển của mình.
Lúc chờ đợi cảm thấy rất nhàm chán, thời gian gặp lại thường trôi đi rất chậm, nhưng cũng không chua xót giống như lúc phải chia xa. Được một lúc Khanh Khanh lại đặt tấm biển xuống nhìn lại. Ba chữ cô viết đều rất rõ ràng, phía dưới còn có phiên âm. Cô cảm giác anh có thể nhận ra được, nhưng lại không dám chắc chắn.
Khanh Khanh cứ giơ được một lúc như thế rồi lại lo lắng nhìn lại, đến tận khi tay đã mỏi nhừ mà vẫn không thấy Phí Duật Minh đâu.
Thời gian hiển thị trên bảng thông báo chuyến bay đã trôi qua gần một tiếng. Khanh Khanh đói đến nỗi da bụng dính vào da lưng, cuối cùng nhìn thấy một đoàn du khách châu Âu xếp hàng dài đi theo ngọn cờ nhỏ của hướng dẫn viên du lịch ra ngoài. Cô tìm