Insane
7788 Em Yêu Anh

7788 Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324640

Bình chọn: 7.00/10/464 lượt.

vậy, Khanh Khanh cũng không biết mình muốn nghe gì, cơn buồn ngủ đã qua đi, đầu óc cũngtrống rỗng, không còn lại thứ gì. Trong bóng tối chiếc bật lửa vụt sáng, ngọn lửa nhanh chóng biến mất. Anh hạ cửa sổ xe bên cạnh mình xuống, để hở một khe nhỏ, gió ùa vào, cảm giác lành lạnh. Đốm sáng nho nhỏ lúc sáng lúc tối, khói thuốc bao trùm xung quanh Phí Duật Minh, tàn thuốc được gạt ra ngoài cửa, theo gió cuốn đi.

Đợi đến khi hút gần hết điếu thuốc, anh dụi đầu mẩu thuốc lá vào cốc cà phê, đóng cửa sổ, hạ ghế ngồi, gối đầu lên tay rồi nằm xuống.

“Khanh Khanh, còn nhớ lần đầu tiên anh đưa em đến Schindler không?”.

“Nhớ”.

“Buổi tối hôm ấy chúng mình cũng ở trong xe như thế này, dừng ở chỗ đối diện Champagne Town. Em bị say rượu, anh đi mua cốc cà phê, lúc anh trai em gọi điện, anh đã ngủ rồi, về sau nghe thấy anh ấy mắng em trong điện thoại, lại còn giúp em tắt máy, nhớ không?”.

“Dĩ nhiên là nhớ rồi”. Thời gian không dài lắm, rất nhiều chuyện từ lần đầu gặp mặt cho đến nay giống như một bộ phim điện ảnh phát đi phát lại trong đầu cô, lúc nhớ lại không tránh khỏi sụt sịt.

“Lần đầu tiên hẹn hò đã bị anh ấy phát hiện, về sau cũng chẳng thuận lợi, lúc nào cũng có chuyện xen vào

giữa chúng ta. Ông Trác Thanh, Shawn, Tiểu Hổ, người nhà em, sau đó là vấn đề giữa chúng ta. Có lúc anh thấy rất nực cười, không hiểu rốt cuộc là chỗ nào không đúng. Chúng ta chưa bao giờ có dịp để nói về những vấn đề này. Mỗi lần đối diện với vấn đề, không phải em trốn tranh thì là anh trốn tránh, em thấy có đúngkhông?”.

“Hoàn cảnh của chúng ta hoàn toàn khác nhau”. Khanh Khanh nằm ngửa, ngây người nhìn lên nóc xe, “Có lẽ cuộc sống vốn không nên có quá nhiều mối đan xen. Anh là phụ huynh học sinh, em là giáo viên. Nếu không phải vì Tiểu Hổ, chúng ta sẽ không gặp nhau, hoặc gặp rồi cũng chỉ là hai người xa lạ, cả đời sẽ không nói với nhau một câu”. Phí Duật Minh chống người dậy, giơ tay ra ghế sau, chạm vào vai Khanh Khanh, ngón tay chạm vào mấy sợi tóc, rướn người thêm chút nữa là chạm vào tóc đuôi ngựa xõa trên vai cô.

“Nhưng chúng ta đã đến với nhau. Tuy thời gian không dài nhưng vẫn đến với nhau. Giống như lúc đầuanh đã nói, anh rất nghiêm túc, trước đây nghiêm túc, bây giờ nghiêm túc, sau này cũng sẽ nghiêm túc”. Cô quay người đi, những sợi tóc lướt qua ngón tay của anh. Phí Duật Minh muốn nắm lấy nhưng không với được, lòng bàn tay trống trơn.

“Sau này là bao lâu?”. Khanh Khanh không giống như đang hỏi, chỉ là khẽ than thở một tiếng, quay người sang một bên, nhắm mắt lại.

Phí Duật Minh ngồi dậy, nghĩ đi nghĩ lại câu nói ấy. Anh rất mệt nhưng không ngủ được, mắt trợn trừng đến tận khi trời sáng. Đây là câu nói sâu sắc nhất mà cô đã từng nói, gây chấn động với anh. Sau này là bao lâu? Tương lai là bao lâu? Ngay cả bản thân anh cũng chưa nghĩ tới.

Nửa năm quen nhau, dường như cô đã từ một cô gái vô ưu vô lo trở thành người phiền não, không vui vẻ như anh đã tưởng. Cô không đòi hỏi anh điều gì, chỉ một câu tương lai, có thể cho cô được không?

Phí Duật Minh rút một điếu thuốc nhưng không châm lửa, chỉ cầm trên tay xoay đi xoay lại, không cẩn thận làm nó gãy đôi, sợi thuốc rơi xuống chân, lúc nhặt lên, làm thế nào cũng không thể ghép lại thành hình dáng ban đầu.

Lúc trời tờ mờ sáng, Phí Duật Minh ra ghế sau đánh thức Khanh Khanh. Cô ngủ không sâu, khẽ chạm vào là mở mắt ngay, dụi mắt ngồi dậy, vẫn còn có chút không thích ứng với ánh sáng bên ngoài.

“Mấy giờ rồi?”.

“Gần bảy giờ rồi, vào đổi ca cho Mục Tuần, anh ấy cũng mệt rồi, chiều em lại ngủ”.

Anh ngồi vào ghế sau, không gian chật chội hơn. Khanh Khanh ngồi dịch ra sau, kéo cao chiếc áo khoác trên người.

Sau khi gạt một lọn tóc xòa xuống mặt ra sau tai, anh khẽ chạm vào tai cô, thở dài nặng nề, đôi mắt hằn lên những tia máu.

Đây là hình ảnh Phí Duật Minh xa lạ nhất mà Khanh Khanh đã thấy từ khi quen nhau đến nay, râu ria xồm xoàm, trông già đi mấy tuổi. Cô không kìm được đưa tay ra sờ, nhưng bàn tay dừng lại giữa không trung rồi lại đặt vào trong áo.

“Anh mua bữa sáng rồi, em mang một ít vào cho Mục Tuần, anh không vào cùng em nữa”. Anh gượng cười,sờ tay cô qua lớp áo, nắm thật chặt, “Khanh Khanh...”.

“Gì ạ?”.

“Không có gì, mệt không?”. Anh nghĩ lại không nói

những điều mình muốn nói nữa, chỉ ngồi cạnh cô. Suốt cả đêm không nghỉ ngơi, sắc mặt của hai người đều tái xanh, vết sưng trên miệng Khanh Khanh vẫn chưa tan, ngoài chấm đỏ ấy, tất cả đều là màu trắng nhợt nhạt.

“Anh không vào à?”. Cô rụt rè hỏi.

“Em muốn anh vào không?”. Anh chống tay lên trán, kéo tay cô ra khỏi lớp áo.

“Em...”. Trước đó không thấy gì, anh nói không vào cô lại không quen, đành phải nói, “Anh muốn vào... thì vào... nếu không muốn... thì thôi”.

Anh nắm tay cô đặt lên má rồi hôn lên bàn tay ấy, cọ cọ bộ râu vào lòng bàn tay mềm mịn của cô: “Anh muốn ở bên em, rất nghiêm túc, rất rất nghiêm túc, hiểu không Khanh Khanh?”.

Buổi sáng khi ngỏ lời yêu ấy, anh cũng nói những câu như thế này. Lúc ấy Khanh Khanh đã từng tự hỏi, thế nào là “nghiêm túc”. Bây giờ cô dần dần biết được sự nghiêm túc mà mình mu