
ng Ngọc Thanh là kẻ gan dạ
sáng suốt khác thường, liền hỏi Liễu Thành: “Ngươi có biết người này là ai không?”
Liễu Thành nhìn người nọ, bất kể là
xem thân thủ hay là thái độ của quân sĩ chung quanh, thì cũng thấy đây
không phải là một tên lính bình thường, nhưng cũng không giống Nghiêm
Phi, thống lĩnh thuỷ quân Bắc Mạc, đành phải trả lời: “Thống lĩnh thuỷ
quân Bắc Mạc là Nghiêm Phi đã hơn bốn mươi tuổi rồi nên người này hiển
nhiên không phải, mạt tướng chưa từng nghe nói trong thủy quân của thát
tử có nhân vật lợi hại như vậy.”
Trong khi mọi người đang nói chuyện,
thuyền của Thường Ngọc Thanh đã tiến lại gần, ở khoảng cách khoảng hơn
trăm bước thì dừng lại, Thường Ngọc Thanh nghiêng người thấp giọng nói
vài câu với tên lính bên cạnh. Đám người Vệ Hưng đang cảm thấy kỳ quái,
chợt nghe tên lính kia kêu lớn: “Dùng ám tiễn đả thương người khác không tính là anh hùng, nếu có can đảm thì xuống sông cùng tướng quân chúng
ta tranh tài một trận.”
Lời này vừa nói ra, đông đảo quần
chúng Nam Hạ trên thuyền đều vô cùng phẫn nộ, lập tức liền có người xin
Vệ Hưng cho đi giết chết Thường Ngọc Thanh, nhất định không thể thả cho
lũ thát tử càn rỡ này chạy mất. Bởi vì thuyền của hai bên chỉ cách nhau
hơn trăm bước, nên đôi bên đều có thể thấy rõ đối phương. Thường Ngọc
Thanh thấy người Nam Hạ nhao nhao ồn ào như thế, nhịn không được trên
mặt hiện lên nét cười rất tươi, khoanh tay đứng ở đầu thuyền lẳng lặng
nhìn.
A Mạch đột nhiên thấp giọng nói: “Người đó là Thường Ngọc Thanh!”
Mọi người đều ngẩn ra, nhất tề nhìn về phía A Mạch.
A Mạch thấy trong mắt Vệ Hưng lộ ra
vẻ nghi hoặc, trầm giọng giải thích: “Trong chiến dịch tại núi Ô Lan,
người này từng dẫn quân truy đuổi thất doanh của ta hơn một ngàn dặm,
khi ở Bình Gia Ao, mạt tướng cũng từng đối trận với anh ta.”
Nghe A Mạch nói như vậy, Trương phó
tướng liền quay đầu lại nhìn kỹ, cũng kêu lên: “Không sai, chính là tên
thát tử kia, lúc ấy trong trận chiến tại Bình Gia Ao, ta cũng từng gặp
qua thát tử này, chẳng phải chính là hắn ta sao!”
Vốn A Mạch vừa nói người đó là Thường Ngọc Thanh, chúng tướng trên thuyền đã trở nên yên ắng, hiện tại lại
nghe Trương phó tướng xác định như vậy, mọi người lại càng im bặt, không còn dáng vẻ vừa rồi của một đám người nghiến răng, nghiến lợi hận không thể lập tức ra tay giết giặc nữa. Ngẫm lại, thì cũng chẳng ai là đồ
ngốc, nếu người đang đứng ở đầu thuyền kia chỉ là một viên tướng bình
thường của thát tử, mọi người còn có thể liều lĩnh xông lên mà kiếm chút thanh danh. Nhưng đây là ai, đây là Thường Ngọc Thanh nha, Sát tướng
danh chấn thiên hạ Thường Ngọc Thanh đó nha, nếu một mình nhảy xuống đấu với anh ta, còn giữ được mạng sống mà quay trở về đã là may mắn lắm
rồi, còn vọng tưởng đến cái gì là thanh danh nữa!
Vì thế, mọi người rất thức thời mà đều trở nên trầm mặc.
Sắc mặt Vệ Hưng vẫn thản nhiên, chỉ
nhìn A Mạch, hỏi: “Mạch tướng quân có dám xuống nước cùng Thường Ngọc
Thanh đấu một trận không?”
A Mạch khẽ giật mình, lập tức thản nhiên cười, đáp: “Đơn đả độc đấu(3), mạt tướng không phải đối thủ của hắn.”
Vệ Hưng nghe A Mạch trả lời như thế, không những không giận, trái lại còn bật cười vì sự thật thành của nàng.
Lâm Mẫn Thận đột nhiên ở bên cạnh
tiếp lời: “Chẳng nói gì đến chuyện cùng gã thát tử này đơn đả độc đấu,
mà ngay cả động thủ với tất cả bọn chúng ta cũng có thể, cứ lấy tánh
mạng thát tử trước đã rồi nói sau!”
Lời này vừa nói ra, chúng tướng đều
tích cực hưởng ứng, thậm chí còn la hét lấy cung tên bắn cho lũ thát tử
này biến hết thành nhím.
A Mạch quay đầu lại, thấy Lâm Mẫn Thận không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh nàng.
Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch nhìn mình,
liến lấy lòng nàng mà nói tiếp: “Ai bảo hắn ta vô công rồi nghề diễu võ
giương oai trước mặt chúng ta, trời lạnh thấu xương thế này mà còn nhảy
xuống sông bơi, như thế chẳng phải muốn tìm đến cái chết thì là gì!
Ngươi nói có phải hay không? Mạch tướng quân.”
A Mạch nghe vậy trong lòng vừa động,
lại đưa mắt nhìn Thường Ngọc Thanh đang đứng ở đầu thuyền, đi đến bên
cạnh Vệ Hưng thấp giọng nói: “Đại tướng quân, mạt tướng cảm thấy việc
này rất kỳ quái, cẩn thận thát tử có trá.”
Vệ Hưng có thể làm đến thủ lĩnh cấm
quân, tất nhiên cũng không phải là nhân vật tầm thường, nghe A Mạch cảnh tỉnh, trong lòng nhất thời cũng thanh tỉnh, quay đầu nói nhỏ với Liễu
Thành vài câu, nghe xong, sắc mặt của Liễu Thành khẽ biến, ngẩng đầu lên nhìn Vệ Hưng, rồi không kịp cáo lui liền xoay người rời đi. Chỉ một lát sau, trên đài chỉ huy bắt đầu phất cờ hiệu, đội tàu rất nhanh chóng
biến hóa đội hình, ngay cả các cung thủ trên thuyền cũng đều vào vị trí, bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Bên kia, trên thuyền xích mã, tên
lính vừa kêu réo lúc nãy thấy vậy, liền thấp giọng hỏi Thường Ngọc
Thanh: “Tướng quân, xem ra bọn mọi rợ Nam Hạ đã có phòng bị, chúng ta
làm sao bây giờ? Tấn công hay không tấn công?”
Lúc này, từ giữa đám người, Thường
Ngọc Thanh mới nhận ra A Mạch trong một thân khôi giáp, thấy nàng ở trên thuyền, trong lòn