
n luận được
2- Đổ đầu đầu dĩ quá, trảm yêu yêu dĩ tẩu: đổ xúc xắc, xúc xắc đã trượt mất, chém yêu, yêu đã chạy. Tức là
làm việc gì cũng bỏ lỡ.
Lâm Mẫn Thận ngẩn ra, mấy thân binh
bên cạnh A Mạch đã đánh khẽ vào người anh ta, Lâm Mẫn Thận theo bản năng trầm bả vai xuống, đưa một tay lên bả vai của mình, ngón tay nhanh
chóng nắm lấy cổ tay của người nọ, đang muốn phát lực thì lại thay đổi
chủ ý, vội dấu dấu diếm diếm buông lỏng bàn tay, tránh né tượng trưng
vài cái rồi để mặc cho mấy thân binh kia trói anh ta lại, ngoài miệng
vẫn thấp giọng cả giận nói: “Mạch Tuệ! Ngươi muốn làm gì!”
A Mạch không quay đầu, chỉ thấp giọng quát: “Bịt nốt miệng hắn lại cho ta!”
Thân binh lại tiến lên tùy ý tìm một
mảnh vải bố nhét vào miệng Lâm Mẫn Thận, Lâm Mẫn Thận chỉ thấy trong
miệng tràn đầy vị tanh tưởi, khiến anh ta thiếu chút nữa thì lăn ra hôn
mê bất tỉnh.
A Mạch vẫn chăm chú nhìn vào khe núi, đến khi đội quân vận chuyển lương thảo và đồ quân nhu đều ra khỏi khe
núi cũng không phát lệnh tấn công. Cứ như vậy, đừng nói là Lâm Mẫn Thận, mà ngay cả những người khác cũng cảm thấy vừa sợ vừa nghi, thầm nghĩ
chẳng lẽ A Mạch muốn thả thát tử ra khỏi khe núi. Nhưng đội quân thát tử này cùng lắm chỉ mấy ngàn người, còn chưa bằng nhân số của ba doanh, A
Mạch sao lại phải úy kỵ như vậy.
Mọi người còn đang nghi hoặc, chợt
thấy dưới chân dốc ầm ầm chấn động, chưa đầy một lát sau, âm thanh chấn
động này không những không giảm mà ngược lại còn tăng lên, khiến cho cả
khe núi đều rung chuyển. Mọi người vừa sợ vừa nghi hoặc, nhất tề nhìn về phía A Mạch. A Mạch chỉ lẳng lặng quan sát, sắc mặt cũng có chút tái
nhợt, ngay cả thần sắc cũng phai nhạt ba phần, hai con ngươi tối đen lại càng thêm sâu thẳm.
Khuôn mặt Vương Thất tràn đầy sự kinh hãi từ phía đông chạy tới, thở không ra hơi nói: “Thát, thát tử, lại có kỵ binh vào khe núi !”
Kỳ thật không cần anh ta nói, mọi
người đều đã nhìn thấy thiết kỵ Bắc Mạc dồn dập nện vó tiến vào trong
khe khiến bụi tung mù mịt, che kín cả bầu trời, trong khoảng thời gian
ngắn, tất cả mọi người đều sửng sốt. Phải biết nguyên tắc hành quân của
đại quân đều là đội tiên phong đi trước mở đường, kỳ vệ đội đi giữa, còn đội lương thảo và đồ quân nhu đi cuối cùng. Mọi người thấy lương thảo
của thát tử đã đi qua, đều nghĩ rằng số lượng của thát tử chỉ có thế, ai ngờ phía sau lại xuất hiện một đại quân kỵ binh lớn như thế!
Kỵ binh Bắc Mạc tuy tiến vào khe sâu
song vẫn duy trì đội hình tác chiến, trình tự bố trí các cánh quân rất
trật tự, năm ngựa thành một hàng ngang, sáu hàng thành một nhóm, hai
nhóm thành một dãy, cứ như vậy theo khoảng cách từ ngoài mà tiến vào khe núi.
Đội vận chuyển lương thảo và đồ quân
nhu Bắc Mạc phía trước mặc dù quá nửa đã ra khỏi khe núi, nhưng lối ra
chật hẹp, không thuận tiện cho việc di chuyển, nên tốc độ thập phần chậm rãi, khi đội quân tiên phong thiết kỵ Bắc Mạc tới lối ra, thì đội vận
chuyển lương thảo vẫn còn gần một nửa chắn ở đó, khiến đại đội kỵ binh
phía sau cũng bị chặn lại.
Kỵ binh tụ lại càng lúc càng nhiều,
đội hình tác chiến cũng có chút tán loạn, ban đầu vốn giữ khoảng cách
hơn một trăm bước giữa các nhóm, thì lúc này khoảng cách càng lúc càng
bị thu hẹp lại, nhanh chóng tụ thành một khối.
A Mạch một mực yên lặng, trầm mặc
quan sát, lúc này mới quay người đi đến ngồi xổm trước mặt Lâm Mẫn Thận, bình tĩnh nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Kỵ binh thát tử không dưới ba
vạn, chúng ta đánh hay không đánh?”
Miệng Lâm Mẫn Thận bị bịt kín không nói được, chỉ có thể trợn to mắt mà nhìn A Mạch.
A Mạch trông có vẻ như là tới hỏi ý
kiến của Lâm Mẫn Thận nhưng lại không gỡ bỏ mảnh vải bố trong miệng anh
ta ra, chỉ bình tĩnh đối diện với Lâm Mẫn Thận, ngón tay theo bản năng
khẽ gõ vào đầu gối. Sau một lát, A Mạch nhẹ nhàng nở nụ cười, đứng dậy,
hướng về phía Trương Sỹ Cường phất tay nói: “Cung tên!”
Trương Sỹ Cường đưa trường cung cho A Mạch, rồi lại lấy một mũi tên đặt vào tay nàng. A Mạch hít sâu một hơi, cài mũi tên vào dây cung, mím môi, dùng hết toàn lực kéo căng dây cung. Đồng tử của Lâm Mẫn Thận mở trừng trừng, chưa kịp phản ứng, mũi tên
trong tay A Mạch đã bay vút đi, mang theo tiếng thét dài vang vọng đến
thấu trời.
Nhất thời, tiếng thét vang lên chấn
động trong khe sâu, tiếp đó, tiếng kêu hưởng ứng khắp nơi cùng đồng loạt vang lên, ngay sau đó, hai đầu lối ra vào của khe núi rầm rầm chuyển
động, vô số tảng đá lớn từ hai bên sườn lăn xuống khe sâu, chỉ trong
chốc lát đã bịt kín hai lối ra lại. Một trận mưa tên từ trên trời giáng
xuống, kỵ binh Bắc Mạc nhất thời đại loạn, muốn lao ra khỏi khe, nhưng
xung quanh đều là người ngựa của quân mình, nửa tấc cũng không thể dịch
chuyển, may mà thiết kỵ Bắc Mạc vốn có kỷ luật sắt, sau lúc chấn động
ban đầu, chỉ một lát sau liền trấn định lại, một mặt bố trí nhân lực
nhanh chóng làm giải tỏa sự bế tắc nơi lối ra, một mặt cho kỵ sĩ trên
lưng ngựa dùng cung tên phản kích.
Đội quân của A Mạch nấp sau đám cây
cối rậm rạp, lại chiếm lợi thế ở trên cao, những mũi tên này sao có th