
ĩnh Dương quan sao? Nếu không phải vì triều
đình nghị hòa, thì từ năm thứ hai Thịnh Nguyên chúng ta đâu bị thát tử
công phá cửa khẩu Tĩnh Dương! Hiện giờ thát tử đã chiếm một nửa vùng
Giang Bắc của ta, trong triều lấy cái gì để cùng thát tử nghị hòa?”
Sắc mặt Vệ Hưng bình tĩnh, chỉ nhìn Đường Thiệu Nghĩa chằm chằm, lạnh lùng nói: “Quân lệnh như sơn!”
Đường Thiệu Nghĩa đón ánh mắt của Vệ Hưng, gằn từng tiếng đáp: “Tướng bên ngoài biên ải, quân lệnh có điều không thể nghe theo!”
Trong mắt Vệ Hưng lóe tinh quang, hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Chẳng lẽ Đường tướng quân muốn kháng chỉ sao? Hay
là muốn dấy binh tạo phản?”
Đường Thiệu Nghĩa bị Vệ Hưng hỏi thì
nghẹn lời, anh ta từ nhỏ đã chịu sự giáo dục về một tinh thần trung quân ái quốc, hai tội danh lớn như vậy không khác gì sấm nổ bên tai, khiến
anh ta không thể nói nên lời.
Vệ Hưng thấy Đường Thiệu Nghĩa không
cách nào chống đỡ, lại nói tiếp: “Trong triều muốn nghị hòa cũng có đạo
lý của họ, thủy quân của Chu Chí Nhẫn đã luyện thành, hùng cứ ở Thái
Hưng, đối với Giang Nam khác nào hổ rình mồi, việc bình định Vân Tây vẫn chưa có kết quả, trong triều thật sự không có cách nào dụng binh từ hai mặt, Giang Bắc tuy có đại quân của chúng ta, nhưng chúng ta đang chịu
cảnh bao vây và bị cô lập từ bốn phía, thật khó có thể tạo nên sự chuyển biến lớn. Ta thấy triều đình nghị hòa chẳng qua là kế sách thích ứng
tạm thời mà thôi, thừa dịp quân ta vừa đánh bại hai lộ quân, trước mắt
cứ tạm thời bảo tồn thực lực, đợi sau khi bình định Vân Tây xong sẽ bàn
bạc kỹ hơn!”
Vệ Hưng nói xong, lại nhìn về phía A Mạch vẫn đang cúi đầu trầm mặc, hỏi: “Mạch tướng quân, ngươi thấy thế nào?”
A Mạch lập tức dấu đi cảm xúc trong
mắt, ngẩng đầu đáp: “Đại tướng quân nói có lý, tình huống hiện giờ của
quân ta quả thật không nên tiếp tục cùng thát tử đối kháng trực diện,
nếu như có thể vào Thái Hưng nghỉ ngơi hồi phục, thật ra đối với quân ta chỉ có lợi chứ không có hại!”
Đường Thiệu Nghĩa nghe vậy thì vô
cùng sửng sốt, còn Vệ Hưng thì mừng rỡ, khen A Mạch đôi câu, lại quay
đầu nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, hỏi: “Ý Đường tướng quân thế nào?”
Đường Thiệu Nghĩa nhẫn nhịn, hướng về phía Vệ Hưng ôm quyền nói: “Mạt tướng tuân theo sự sắp sếp của đại tướng quân!”
Vệ Hưng cười cười, hạ lệnh đại quân sau khi tạm thời nghỉ ngơi hồi phục, liền xuất phát tiến về Thái Hưng.
Đường Thiệu Nghĩa từ chỗ của Vệ Hưng
đi ra, sắc mặt vẫn không tốt, cũng không để ý tới A Mạch, chỉ bước nhanh ở phía trước. A Mạch đuổi theo mấy bước tiến lên ngăn Đường Thiệu Nghĩa lại, kéo anh ta đến một chỗ không có người, lúc này mới thử hỏi: “Đại
ca, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản?”
Đường Thiệu Nghĩa nghe xong cả giận: “A Mạch, tại sao ngươi cũng hỏi như thế?”
A Mạch trong lòng hơi thất vọng, trên mặt cũng không biểu lộ ra, chỉ khuyên nhủ: “Huynh không muốn tạo phản,
thánh chỉ cũng đã đến, huynh còn muốn như thế nào nữa? Chẳng lẽ kháng
chỉ sao? Nhưng đó lại là tội danh chu di cửu tộc.”
Đường Thiệu Nghĩa nghiêm nghị nói:
“Diệt trừ thát tử, khôi phục lại non sông là bổn phận của ta, tận trung
báo quốc đâu lý nào lại sợ chết!”
A Mạch lại nói: “Không chịu tuân theo quân lệnh đó chính là kháng chỉ, vì thế cũng vẫn tạo mối nghi là có mầm phản loạn, về sau nếu có đuổi thát tử ra khỏi cửa khẩu Tĩnh Dương thì
cũng sẽ bị tru di cửu tộc. Huynh có thể không sợ chết, nhưng thân nhân
gia quyến đại tướng quân đều ở Thịnh Đô, huynh muốn anh ta phải làm thế
nào?”
Đường Thiệu Nghĩa biết A Mạch nói có
lý, nhưng trong lòng vẫn tức giận, dùng chân đá một cước vào góc tường,
không cam lòng nói: “Nghị hòa như vậy thật khiến cho người ta phải uất
nghẹn!”
A Mạch lo nghĩ, hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, nếu triều đình đem vùng Giang Bắc giao cho thát tử, thì huynh tính thế nào?”
Đường Thiệu Nghĩa không nghĩ đến vấn
đề này, lập tức có chút kinh ngạc, hỏi lại A Mạch: “Triều đình đâu thể
nào đem Giang Bắc giao cho thát tử? Nếu như vậy, thì quân Giang Bắc của
chúng ta phải làm sao bây giờ?”
A Mạch lạnh nhạt đáp: “Nếu như tặng
thật, có lẽ sẽ điều quân Giang Bắc về phía nam.” Nàng đưa mắt nhìn Đường Thiệu Nghĩa, tiếp tục hỏi: “Đại ca, huynh sẽ tính thế nào? Có theo quân đi về phía nam không?”
Đường Thiệu Nghĩa không rõ A Mạch vì
sao phải kiên trì hỏi vấn đề này, chỉ yên lặng nhìn A Mạch, kiên định
đáp: “Nếu triều đình thật sự muốn nhượng lại vùng Giang Bắc cho thát tử, ta liền từ quan không làm nữa, ở lại Giang Bắc chiêu tập tráng sĩ có
chí khí phất cờ khởi nghĩa, diệt trừ thát tử!”
Nghe anh ta trả lời như vậy, trong
lòng A Mạch hơi có chút an ủi, trên mặt không khỏi khẽ mỉm cười, Đường
Thiệu Nghĩa nhất thời nhìn đến thất thần, chờ đến khi A Mạch gọi một hồi anh ta mới hồi phục lại tinh thần, lập tức thẹn thùng, vội dời tầm mắt
đi, có chút bối rối hỏi A Mạch: “Ngươi thì sao? A Mạch, ngươi sẽ làm thế nào?”
A Mạch lại nhướn mày, cười nói: “Ta khó khăn lắm mới làm được tới chức quan này, đâu thể dễ dàng từ bỏ như vậy!”
Nhiệt tình đầy ắp của Đường Thiệu
Nghĩa không khác gì bị A Mạch hắt cho một bát nước lạnh,