XtGem Forum catalog
A Nam

A Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323394

Bình chọn: 10.00/10/339 lượt.

ược rồi.”

“Đừng, em không mang hành lý gì đúng không, chỉ mặc một chiếc áo phong phanh thôi chứ gì? Hiện tại Bắc Kinh lạnh lắm, em đừng hành hạ mình.”

Thành Vân thoáng ngừng lại, nói: “Được rồi, ngày mai sắp đến em sẽ gọi điện thoại cho anh.”

“Được.”

Đặt điện thoại xuống, Thành Vân không muốn hút thuốc nữa, vừa quay đầu lại, hai người đàn ông kia vẫn đang nhìn cô. Cô cười với bọn họ, rút ra hai điếu thuốc đưa cho họ.

“Thử không?”

Hai người nhận lấy điếu thuốc, ngửi ngửi.

Thành Vân nói: “Không nặng đô đâu, hút chơi thôi.”

“Nhỏ nhỉ, đúng là chưa hút qua loại này.”

Thành Vân cho tay vào túi, nói đùa: “Thuốc của phụ nữ, lúc hút đừng để người khác trông thấy mà bị chê cười nhé.”

Trở vào toa xe, đối diện vị trí của Thành Vân là một hành khách mới lên, trông giống như nữ sinh viên đại học. Sau khi cô ngồi xuống vẫn thấy cô bé đó đang trò chuyện với hai vợ chồng kia.

“Ôi đáng yêu quá, bé lớn bao nhiêu rồi ạ?”

“Một tuổi bốn tháng rồi.”

“Anh ấy đang cho nó ăn gì vậy?”

“Đồ ăn vặt thôi, trẻ con đói bụng có thể ăn được.” Mẹ đứa bé nói.

Cô bé kia nhìn gói đồ, chân mày cau lại, bắt đầu thuyết giảng mối nguy hại của loại thực phẩm rác này. Hai vợ chồng nghe gật đầu liên tục, nói sau này sẽ bớt ăn lại.

Thành Vân không nói lời nào, nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi trong tiếng nói chuyện ồn ào.

Cô ngủ rất nhanh, nhưng không sâu, cảm giác giấc ngủ rất chập chờn, giống như có một lớp vải ngăn cách cô với tiếng động xung quanh. Trong mơ màng, thời gian trôi qua cực nhanh, trên xe người qua kẻ lại, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn qua lại rất nhiều lần.

Điện thoại trong túi lại rung, vang lên hai tiếng ting ting. Thành Vân thoáng chốc tỉnh lại, mở mắt ra. Ngoài cửa toa xe trời đã tối đen, hai vợ chồng bên cạnh và cô sinh viên đối diện đều ngủ gà ngủ gật. Cô lấy điện thoại ra, là Lý Vân Sùng.

Thành Vân đứng lên, đi ra khỏi toa xe. Vẫn là nơi khi nãy hút thuốc lá, lúc này đang trống trải, đèn trên đỉnh đầu đã bật sáng. Thành Vân đứng dựa vào vách, nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu trong tấm kiếng bên cạnh.

“Tiểu Vân.”

Không biết có phải nguyên nhân do trời tối hay không, tiếng nói Lý Vân Sùng nghe nặng nề hơn mấy giờ trước một chút.

“Lý tổng.”

“Đến đâu rồi?”

Thành Vân vừa mới thức dậy, thật sự không biết đã đến đâu rồi. Bên cạnh cũng không có người hút thuốc, cô nhìn trước nhìn sau, toa xe bên kia chỉ có đèn chiếu sáng.

Lý Vân Sùng cũng không đợi cô trả lời, ông nói: “Tiểu Vân, về trễ chút đi.”

“Hả?”

“Tìm một nơi chơi đi, qua một thời gian ngắn rồi hẵng về.”

Thành Vân im lặng trong giây lát, sau đó nói: “Điều tra gắt gao quá hả?”

Lý Vân Sùng thở dài một hơi, Thành Vân có thể tưởng tượng được tình trạng hiện giờ của ông. Lúc này chắc Lý Vân Sùng đang ngồi trên ghế salon văn phòng của mình. Trong phòng không có ai khác, cả người ông đều lún sâu vào chiếc ghế. Chỉ cần ông muốn, qua một phút là có thể ngủ thiếp đi ngay.

“Đúng vậy, có một ký giả đến.” – Thành Vân nghe được tiếng bật lửa trong điện thoại, Lý Vân Sùng đang châm một điếu thuốc.

“Đến làm sao?”

“Có chuẩn bị mà đến.”

“Ồ.”

Lý Vân Sùng khẽ cười một tiếng, không biết đang nghĩ gì, lười biếng nói: “Yên tâm, bánh xe gãy trục, hắn không xoay được đâu.”

“Em phải rời khỏi mấy ngày?”

Giọng Lý Vân Sùng lại ung dung: “Mấy ngày cũng được, nhân dịp nghỉ phép luôn. Anh biết em không thích giao thiệp với truyền thông, trận này để anh gánh vác, yên bình rồi em trở về.”

“Vậy chút nữa em xuống xe, cái xe này sắp làm tôi ngạt chết rồi.”

“Anh đã nói là em đừng ngồi xe lửa mà, tội tình gì chứ.”

Thành Vân phủi phủi quần áo mình, nói: “Có việc gì thì gọi điện thoại cho em.”

“Ừ em chơi vui vẻ, tiền có mang đủ không, thẻ vẫn quẹt được chứ?”

Thành Vân cười khanh khách: “Đừng trêu em mà.”

Lý Vân Sùng nghe thấy cô cười, bản thân cũng cười theo: “Nghỉ phép vui vẻ, đừng suy nghĩ nhiều.”

“Được.”

Thành Vân bỏ điện thoại di động xuống, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt. Cô quay đầu, đúng lúc thấy khuôn mặt mình trên cửa sổ .

Dưới toa xe đang lắc lư từng trận, Thành Vân xoay xoay cổ, nghe xương kêu răng rắc.

Lúc này loa phóng thanh của đoàn tàu vang lên: “Thưa các hành khách, trạm phía trước là Quý Dương, thời gian đến Quý Dương là mười tám giờ bốn mươi chín phút, tàu dừng hai mươi phút. Hành khách xuống Quý Dương xin vui lòng chuẩn bị vé hành lý và đồ đạc, đi đến hai đầu toa xe chờ…”

Thành Vân liếc nhìn ra ngoài cửa toa xe, đã tiến vào khu vực thành thị, bên ngoài có thể thấy được ánh đèn lác đác.

Cô quay người vào toa xe, cầm lấy túi.

Quý Dương được xem là trạm lớn giữa chặng đường, có nhiều người xuống tàu. Thành Vân đeo túi đứng xếp hàng với rất nhiều người trong toa xe,, dáng vóc cao ráo trông vô cùng bắt mắt.

Xe lửa ngừng ở Quý Dương, cửa toa xe vừa mở ra, gió lạnh đã thổi vào. Thành Vân theo dòng người xuống tàu, nhưng không vội đi luôn. Cô hoàn toàn không biết mình muốn đi đâu, đứng ở sân ga một hồi lâu, đoàn tàu cũng đã chạy đi mất.

Quý Dương lất phất mưa phùn, mưa rất nhỏ, nhỏ đến mức không nhận ra được, từng giọt nhẹ rơi lên tóc, lên vai Thành