Polly po-cket
A Nam

A Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324805

Bình chọn: 7.00/10/480 lượt.

hỉ có hai người họ. Thức ăn trên bàn cũng không nhiều, một đĩa cá, hai

đĩa cải, một bát canh, một phần xà lách trộn, một phần bánh ngọt, tất cả đều do Lý Vân Sùng làm.

Tivi ở phòng khách chỉnh đến kênh

trung ương, tiết mục liên hoan đón xuân vẫn nhàm chán trước sau như một, nhưng trong không khí này xem như là hợp với hoàn cảnh.

Lý Vân Sùng cởi tạp dề ra, bên trong là bộ quần áo ở nhà. Ông ngồi vào bàn,

rót cho Thành Vân và mình nửa ly rượu đỏ. Hai người vừa ăn vừa trò

chuyện, đa phần thức ăn đều vào bụng Thành Vân, cơm tối Lý Vân Sùng

thường không ăn nhiều. Thói quen như vậy khiến ông giữ được vóc dáng

tốt, không giống như Tào Khải vác bụng bầu đi khắp nơi.

“Nghỉ tết muốn đi đâu chơi?” – Lý Vân Sùng hỏi.

“Chơi hả?” – Thành Vân ngẩng đầu khỏi bát cơm – “Anh không về thăm dì à?”

Dì trong lời nói của Thành Vân là mẹ của Lý Vân Sùng. Cha Lý Vân Sùng

đã qua đời năm trước, chỉ còn lại mẹ ông năm nay đã tám mươi hai tuổi ở

tại Hàng Châu. Mấy năm trước nghỉ tết Lý Vân Sùng đều dẫn Thành Vân đến

Hàng Châu thăm bà.

“Bà nói với anh năm nay không cần về.” – Lý Vân Sùng nói – “Bà muốn đến Đức thăm bạn học cũ.”

“…”

Lý Vân Sùng thấy dáng vẻ Thành Vân ngẩn tò te bèn cười, ông nói: “Sao

vậy, ngạc nhiên à? Có phải em cảm thấy bạn học cũ của bà đáng lẽ phải

chết hết rồi chứ gì?”

Thành Vân nhún nhún vai, cô và Lý Vân Sùng vốn chẳng kiêng dè nhiều: “Đúng vậy đó.”

“Anh cũng cảm thấy vậy.” – Lý Vân Sùng nói – “Mấy người bạn đại học của bà ai ai cũng sống rất khỏe khoắn. Em còn nhớ năm ngoái bạn của bà đến

Trung Quốc không? Một nam một nữ, anh lái xe đưa họ đi dạo Cố Cung đó.”

Thành Vân cười: “Nhớ chứ, lúc đó anh về nói anh bị dọa chết khiếp, bốn

người trong xe cộng lại gần 300 tuổi, tốc độ xe anh cũng không dám vượt

quá bốn mươi dặm.”

Nhớ đến vẻ mặt Lý Vân Sùng lúc đó nói về

chuyện này, Thành Vân vẫn cảm thấy thích thú, chiếc đũa đâm vào thân cá, cười lên khanh khách. Đang cười cô bỗng cảm giác được trên tay ấm áp.

Lý Vân Sùng cầm tay cô. Trên mặt Thành Vân vẫn còn nét cười, miệng từ từ nhoẻn lên. Sau lưng là tiếng cười của tiết mục đón xuân trên tivi, một

nam một nữ dẫn chương trình cầm micro đang đọc câu đối xuân.

Lý Vân Sùng cũng cười, ông hỏi Thành Vân: “Muốn đi đâu chơi?”

Câu hỏi đột ngột của ông khiến Thành Vân hơi sững sờ.

“Chơi cái gì?”

“Nghỉ tết, đi chơi.”

Cả người Thành Vân mỏi mệt nào có tâm tư đi chơi, cô vươn vai một cái, lại nói: “Tết ở nhà là được rồi, đi đâu chứ!”

“Ôi, đã ở nhà cả năm rồi, nên đi ra ngoài hoạt động một chút mới phải!”

“Làm gì mà ở nhà cả năm? Hai tháng trước em còn đi công tác mà.”

“Em đi chứ anh đâu có đi, anh ở Bắc Kinh ru rú suốt cả năm đây.”

Thành Vân đặt đũa xuống, nghiêng đầu nhìn Lý Vân Sùng, nói: “Có phải anh có việc phải ra khỏi nhà không?”

Lý Vân Sùng khẽ ngả người ra sau, cười toe toét: “Em lại nhìn ra rồi.”

“Đi đâu?”

“Bạn gọi, mấy ngày tới phải đi Nhật Bản một chuyến, em đi với anh.”

“Nhật Bản?”

“Ừ, em cứ đi dạo phố, mua sắm, ngâm suối nước nóng.”

Thành Vân ăn đã hòm hòm, chiếc đũa vô định vạch lung tung trong đĩa .

“Em không muốn đi.”

“Tại sao không muốn đi?”

“Gần đây em đi đủ rồi, không muốn đi nữa.”

“Vé máy bay cũng đã mua xong rồi.”

“Trả vé là được mà.”

“Tiểu Vân!”

Thành Vân buông đũa xuống: “Em thật sự không muốn đi, anh đi đi.”

Trên bàn ăn yên tĩnh một hồi, Lý Vân Sùng buông tay ra, ngồi dựa vào ghế nói: “Vậy thì đợi thêm vài ngày nữa xem sao.”

Thành Vân vừa nghe ông nói như vậy cũng biết ông vẫn chưa chịu từ bỏ ý

định. Có điều mấy ngày gần đây cô thật sự không muốn đi đâu nữa hết.

Không biết có phải là do “di chứng” chuyến đi lần trước để lại quá mãnh

liệt hay không, thế cho nên đến bây giờ cô vừa nghĩ đến việc đi ra ngoài thì huyệt thái dương đã căng ra.

“Anh đi đi.” – Một lát sau Thành Vân mới nói – “Em ở nhà chờ anh.”

Lý Vân Sùng không thay đổi sắc mặt: “Tết lại không có chuyện gì làm, em ở nhà làm chi, đi theo anh đi.”

“Em thật sự không…”

“Tiểu Vân!”

Tiếng nói Lý Vân Sùng trầm xuống. Thành Vân đột nhiên cảm giác được món cá vừa ăn xong hơi có mùi tanh trong miệng.

“Anh định đi ngày nào?”

Tuy Thành Vân hỏi câu này, nhưng giọng điệu của cô nghe vẫn không tốt.

Lý Vân Sùng thở dài, chưa trả lời. Thành Vân cảm giác gáy mình hơi nóng

lên, cô uống một hơi cạn sạch nửa ly rượu còn dư lại trên bàn, sau đó

thở dài một hơi, nói chậm rãi: “Anh nói cho em biết trước là ngày nào,

em xem thời gian đã.”

Lý Vân Sùng cầm lấy gói thuốc trên bàn, châm một điếu.

“Ngày mai.”

“Ngày mai?”

“Thị thực đã xin xong rồi, trưa mai bay.”

Ngày mai, cái này có khác gì không nói đâu. Lý Vân Sùng thong thả hút thuốc, dường như đang chờ gì đó.

Thành Vân im lặng hồi lâu, nói: “Phải đi bao nhiêu ngày?”

“Chừng bốn ngày thôi.”

“Được rồi, chút nữa em về nhà thu dọn một chút.”

Lời này nói ra chứng tỏ cô đã đồng ý. Sắc mặt Lý Vân Sùng cuối cùng dễ nhìn hơn: “Không cần về nhà thu dọn, cứ tùy tiện đem theo vài món, qua

đó rồi mua cũng được.”

“Lần trước em mang đồ về nhà rồi, bên này không còn gì cả.”

“Vậy cũng không cần, đã trễ thế này rồi e