
gì, anh ta không tùy tiện tiếp lời, chỉ nói: “Chuyện này… Em đâu có nuôi chim, không rõ lắm ạ.”
Anh ta thử đoán: “Có phải là loại chim quá hoang dã nên khó nuôi không ạ?”
“Không.” – Lý Vân Sùng cười nói – “Đa số mọi người sẽ cho rằng như vậy, cảm thấy chim rừng là khó thuần phục nhất, thật ra thì nói vậy không
chính xác lắm. Nói cho kỹ phải là chim nhặt được ngoài đường mới là khó
thuần phục nhất.”
Tào Khải hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lý Vân Sùng.
“Mỗi loài chim đều có bản tính của mình, nhưng chỉ cần tốn công nuôi
đúng, thuần hóa nó từ nhỏ cũng có thể thành công. Chỉ có những con chim
nhặt được giữa đường, rất nhiều thói quen lúc trước đã định hình, muốn
thay đổi phải phí rất nhiều công sức và thời gian.”
Lý Vân Sùng nhìn đăm đăm cảnh sắc ngoài cửa sổ, giọng nói hơi mỏi mệt: “Lúc trước
càng sống hoang đàng, sau khi nhặt được lại càng khó dạy dỗ.”
Tào Khải hiểu ý của Lý Vân Sùng, tay nắm vô lăng từ từ siết chặt, lắng
nghe tỉ mỉ, cũng không dám xen lời. Nhìn bên ngoài một hồi, dường như Lý Vân Sùng rơi vào trầm tư, từ từ nhắm mắt lại.
Thành Vân về đến nhà đã hơn mười một giờ trưa, sau khi cô tắm rửa sạch sẽ cảm thấy hơi
khát liền lấy một chai bia trong tủ lạnh ra, cắn răng khui nắp chai bắt
đầu uống.
Tu một hơi cạn cả chai, Thành Vân đặt chai bia xuống, ợ lên. Cô ngồi bên giường, ánh nắng theo cửa kiếng chiếu vào sàn nhà
trống trải. Trong nhà im ắng, cô đặt chai bia qua một bên, quay người
lại đi về phía tủ lạnh. Lần này cô lấy hết số bia còn lại ra. Cô uống
hết chai này đến chai khác, lúc uống đến chai thứ sáu, cô đã say.
Đây vốn không phải là tửu lượng bình thường của Thành Vân, nhưng lần
này cô uống quá nhanh, cộng thêm chuyến đi mệt nhọc nên khiến cô dễ say
hơn. Cô cần chính là lúc như thế này, Thành Vân ngáp một cái ngã mình
nằm vật xuống giường. Hai tiếng sau cô bị cơn đau dạ dày đánh thức.
Đi đường mệt mỏi cộng thêm bụng đói uống sáu chai bia lạnh, dù Thành
Vân được làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Bình thường cô rất hiếm khi
bị đau dạ dày, số lần ít ỏi đó đều do uống rượu mà ra.
“Mẹ kiếp…!”
Thành Vân cau mày bò xuống giường. Lúc xuống đất cô choáng váng đầu óc, thân thể lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất. Cô ôm đầu, hòa hoãn một hồi,
mới ôm bụng đi vào nhà vệ sinh.
Thành Vân lật nắp bồn cầu lên
bắt đầu nôn mửa. Cô không ăn gì, dạ dày trống rỗng, nôn ra đều là nước
chua. Dù như vậy, sau khi nôn xong cũng cảm thấy thoải mái hơn khi nãy
nhiều. Thành Vân xả nước, đi đến bên cạnh bồn rửa mặt súc miệng. Trong
lúc vô tình ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy mình trong gương.
Tóc
xõa rũ rượi, sắc mặt tái nhợt, mắt đầy tia máu. Sau khi tẩy đi lớp trang điểm, nếp nhăn mảnh nơi khóe mắt cũng thấy rõ hơn. Cô nhìn hồi lâu
giống như không biết mình là ai.
Hiện tại mấy giờ rồi? Hai hay ba giờ?…
Thành Vân lắc lắc đầu, trở về phòng ngủ nằm dài trên giường một lần
nữa. Cô cảm giác mình phải gọi thức ăn đến, nếu không sẽ không kiên trì
nổi qua hai ngày. Cô trở mình, lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, mở danh sách cuộc gọi bắt đầu tìm số điện thoại giao thức ăn.
Tìm rất lâu nhưng cuối cùng ánh mắt Thành Vân không dừng lại ở số điện
thoại giao thức ăn. Khác với lúc trước, bây giờ số điện thoại của anh
trong danh bạ của cô đã không còn là một dãy số nữa, anh đã có tên riêng của mình. Thành Vân đã lưu tên anh là Chu Lão Hắc, một cái tên sặc mùi
nhà quê.
Lần trước gặp anh là lúc nào? Có phải là buổi sáng trước khi đi Nhật không? Hay là tối đó chỉ là mơ…
Anh đi chưa hay vẫn còn ở đây?
Thành Vân kéo gối ra khỏi đầu, che lên mặt mình, đồng thời cô cũng nhấn vào nút gọi đi. Điện thoại được bắt máy.
“Alo?”
Trong điện thoại có tiếng gió, cũng có tiếng còi xe hơi và tiếng người
đi đường. Âm thanh hỗn tạp bên chỗ anh tương phản rõ rệt với vẻ lặng
ngắt như tờ bên chỗ Thành Vân.
“Thành Vân?” – Tiếng nói của anh giống như một tảng đá chìm sâu xuống tận đáy của thế giới huyên náo.
Chu Đông Nam thở ra khí lạnh – “Em về rồi à?”
Thành Vân ừ. Chu Đông Nam bất chợt hỏi cô: “Em sao vậy?”
Thành Vân không hiểu, cô nghi ngờ một hồi mới kịp nhận ra mặt cô vẫn
còn giấu dưới gối. Điều này khiến cho tiếng nói của cô nghe rất bí hơi.
Cô lấy gối ra, nói với Chu Đông Nam: “Không sao.”
Điện thoại yên tĩnh một hồi, Chu Đông Nam lại nói: “Em làm sao vậy?”
“…” – Thành Vân không biết rằng anh đang tìm chuyện để nói hay là anh
thật sự phát giác ra điều gì. Cô gối tay mình ra sau đầu nói – “Hơi buồn nôn.”
“Buồn nôn? Sao lại buồn nôn?”
Thành Vân ờ một tiếng: “… Cũng không sao cả.”
“Ăn nhầm đồ bậy bạ à?”
Thành Vân quay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Chu Đông Nam hỏi lần nữa,
Thành Vân mới nói: “Không có, để bụng đói mà uống chút bia lạnh thôi.”
“À.”
Đến phiên Thành Vân không biết mình muốn nói gì với Chu Đông Nam. Im
lặng tẻ nhạt một hồi, cô quyết định dứt khoát cúp điện thoại. Lúc định
cúp máy, Chu Đông Nam bỗng cất lời.
“Tôi đưa đồ ăn đến cho em, em ở nhà chờ đi. Em muốn ăn gì, vẫn là địa chỉ lần trước hả?”
“…” – Thành Vân im lặng nghe Chu Đông Nam nói xong mới khẽ nói – “Không phải.”
“Không