Teya Salat
Ác Chất Lão Công

Ác Chất Lão Công

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322610

Bình chọn: 8.5.00/10/261 lượt.

trong giấc ngủ nhưng

Khương Minh Hi lại một lần nữa vác ba lô to tướng trên lưng bỏ chạy. Chỉ là lần này cô không bỏ rơi Lục Hạo Doãn.

- Sao em cứ phải mang ba lô to bự như thế?

Nhìn thân hình mảnh khảnh vác chiếc ba lô to cộ, Lục Hạo Doãn nhíu mày. Tại sao cô không thể chăm sóc tử tế bản thân chứ?

Chưa đến một phút, chiếc ba lô trên lưng Khương Minh Hi đã chuyển lên người Lục Hạo Doãn, cô nũng nịu nói:

- Từ bé đến giờ em có thói quen cái gì cũng nhét vào, bỏ đồ cho phồng lên thì thôi, chỉ sợ không đủ dùng, như đô rê mon chẳng hạn, ba lô lớn này

mới thỏa mãn nhu cầu của em.

- Nhưng như vậy là làm hại bờ vai nhỏ nhắn xin xắn kia, túi nhỏ là đủ rồi.

- Em cũng thích túi nhỏ, nhưng mà ba lô to cảm thấy vẫn hay hơn.

Nếu cô ở thêm một tháng chắc chắn mẹ cô sẽ điên lên sẽ tống cổ cả cô cùng

hành lí ra ngoài, nếu là hòm đồ thì rất khó coi, ba lô sẽ ít bị nhòm ngó mà còn mang được nhiều đồ.

- Nhạc phụ, nhạc mẫu đã dậy chưa?

- Bình thường sáu giờ họ mới dậy, nếu trời lạnh thì muộn hơn một chút,

nhưng chắc chắn là không quá bảy giờ, cha mẹ phải đi chợ, lấy thịt bò để bán.

Sinh hoạt của cha mẹ cô đã nắm rõ suốt mấy chục năm, hiển nhiên cô hiểu rõ lịch sinh hoạt của cha mẹ mình.

- Em gọi điện báo để cha mẹ biết chúng ta ra ngoài, tối muộn mới về đi.

Cô trừng mắt nhìn hắn tựa như thấy người ngoài hành tinh:

- Anh đùa à, lại muốn hành hạ lỗ tai em sao? Vất cả lắm mới chạy ra đến đây, làm sao có thể đưa đầu vào lưới chứ?

Với mẹ cô, tối qua răn dạy như vậy vẫn chưa đủ. Sáng nay nhất định bà sẽ

lợi dụng lúc rảnh rỗi mà cằn nhằn thêm một trận, nếu vậy cô chỉ còn biết quỳ xuống van xin, nước mắt như mưa mới khiến bà hài lòng.

- Mẹ cũng sẽ không mắng em qua điện thoại đâu.

- Nhầm, anh chả hiểu gì cả, mẹ còn chưa xả hết cơn tức thì không thể nào

bỏ qua cho em! Anh yên tâm, họ sẽ không lo lắng về hai chúng ta, mẹ nhất định sẽ đoán ra em đi lánh nạn.

Nói xong cô liền ôm bụng tỏ vẻ đáng thương:

- Em đói rồi, nếu không ăn sáng thì chẳng còn sức nữa, anh cõng em nhá.

- Anh biết, giờ chúng ta đi ăn sáng nào.

Điểm tâm vẫn là sandwich cùng một ly cà phê không có gì đặc biệt, Khương

Minh Hi giải quyết phần của mình xong nhưng Lục Hạo Doãn vẫn chậm rãi

thưởng thức phần cơm bò bít tết của mình.

Cô không hứng thú với

báo chí, đương nhiên chỉ còn biết nhìn hắn. Mặc dù ở nơi đông đúc có

chút hỗn loạn nhưng vẻ ưu nhã của hắn vẫn không giảm đi chút nào.

Không hiểu sao lúc đó cô lại coi hắn là kẻ biến thái khoác trên mình tấm da

dê cơ chứ? Khẳng định thế giới này chẳng còn ai mắt kém như cô, lại coi

hắn thành công tử ăn chơi trác táng. Nhưng nói thì nói. Quyết định

chuyện chung thân đại sự của mình cũng không phải người bình thường làm

được, rốt cục hắn là người đàn ông thế nào?

- Nếu em tiếp tục nhìn anh như vậy thì anh sẽ liều mạng kéo em về nhà.

Hắn cười ha hả nhìn cô, dục vọng trỗi dậy chỉ muốn kéo cô vào mà ân ái một phen.

Ánh mắt nóng bỏng của hắn khiến khuôn mặt cô đỏ hồng, trừng mắt nói:

- Em thấy miệng lưỡi anh thật xấu xa!

- Em tưởng anh nói chơi à?

Giọng hắn trở trầm xuống khiến cô cảm thấy sởn gai ốc.

- Anh nói thật, ánh mắt của em khiến thân thể anh muốn phát hỏa rồi đấy.

- Không thèm quan tâm tới anh nữa.

Cô xấu hổ chạy ra ngoài khiến hắn cũng phải vội vã đuổi theo.

Tựa như một cặp tình nhân, hai người tay trong tay rảo bước trên đường, cảm giác ngọt ngào tràn ngập tâm hồn, cả hai đi như không có mục đích, thấy đồ ngon thì dừng lại ăn, no rồi lại đi.

- Em muốn ăn kem.

Hai người dừng lại trước cửa hàng tạp hóa, Khương Minh Hi lại ngứa ngáy.

- Anh muốn ăn không… lại lắc đầu rồi, chưa thấy ai kén ăn như anh đấy,

đúng là không có duyên ăn uống! Được rồi, không ép anh, ở đây chờ em vào mua.

Sao lại có người như thế chứ? Rõ ràng là mình thèm ăn không nhịn được, vậy mà còn ngại đối phương kén chọn.

Nhanh chân bước vào cửa hàng, cô chạy tới cạnh tủ kem. Kem ốc quế, kem sữa

dừa, kem sô cô la… thật đa dạng, khó mà lựa chọn, nhưng con gái cuối

cùng vẫn không tránh nổi sức hấp dẫn của sô cô la.

Tính tiền rời khỏi cửa hàng, Lục Hạo Doãn không thấy đâu, cô cảm thấy hoang mang. Người này đi đâu rồi?

Đúng lúc này phía trước truyền tới tiếng huyên náo, một đám người đang bu

lại xem náo nhiệt, không hiểu vì sao cô cảm thấy lo sợ.

- Tiên sinh, anh có sao không?

Đám người xúm lại bàn tán.

Hô hấp tựa như bị nghẽn lại, chiếc kem trên tay cũng rơi xuống, nào lảo

đảo bước qua, chen vào đám người, dự cảm không tốt quả nhiên đã thành sự thực, đối tượng đám người vây quanh đúng là Lục Hạo Doãn, nhưng không

hề có cảnh hắn nằm trên vũng máu mà là đang ngồi dưới đất, nở nụ cười

tươi roi rói khoe má lúm đồng tiền.

Khương Minh Hi vội ôm lấy

hắn, cảm giác hoảng sợ tràn ngập tâm trí, nước mắt tuôn như mưa. Làm

người ta sợ chết khiếp, cô còn tưởng hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.

- Bà xã, anh không sao đâu.

Lục Hạo Doãn nhíu mày, bởi Khương Minh Hi vô tình đè lên vết thương, cảm

giác đau đớn truyền tới rất rõ ràng, chỉ là thân thể mềm mại nằm trong

lòng làm sao mà bỏ qua được.

- Tiên sinh, vô