
bắt đầu ăn từ chỗ này", hắn nói xong
liên kéo cao đôi chân mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!" Nàng cả giận nói.
"Bẩn thỉu? thì ra ngươi không thích tay của ta, hay là dùng miệng thì tốt
hơn..." trong mắt hắn lóe một tia lửa giận, ác ý cười, nâng chân của
nàng lên, cúi đầu liếm, hơn nữa cũng đem váy của nàng kéo lên đến thắt
lưng, hôn dọc từ mắt ca nhân lên đến đùi.
"Dừng lại! Đây là ở trên xe! Ngươi không thể......" Nàng xấu hổ và giận dữ giãy dụa vặn vẹo.
"Dã thú làm gì biết phân trường hợp, luôn thích thì làm liền, không phải
sao?", hắn ngắm nàng một cái, tiếp theo kéo quần lót của nàng xuống.
Nàng cắn môi dưới, nhắm hai mắt, toàn thân vì tức giận mà run rẩy.
Nơi tư mất nhất liền bày ra trước mắt hắn, nàng hận không thể chết đi, hắn
muốn nhục nhã nàng nên mới có thể dùng cách hạ lưu như vậy để đối xử với nàng.
Đêm đã khuya, nhưng Thủ Kiếm không thể nào ngủ được, nàng ở trong
phòng đi qua đi lại, lo lắng không thôi, nhớ lại cảnh tượng kinh người
vừa rồi là lòng lại nóng như lửa đốt.
Ba ngày sau Phụng Thao Thiên sẽ thống lĩnh một đám yêu ma quái thú
đại náo thiên cung, nêu chúng thiên binh thần tướng không có sự đề phòng thì thọ yến của Ngọc Hoàng có nguy cơ biến thành tiệc máu.
Làm sao bây giờ? Tòng Dung biết chuyện này sao?
Phụng Thao Thiên cố ý đem cung điện xây dựng sâu dưới lòng đất là
muốn ngăn ngừa Tòng Dung hoặc Ngọc Hoàng biết được hành động của bọn họ. Nếu Tòng Dung sơ ý nghĩ rằng hắn chưa khôi phục trí nhớ mà quên phòng
bị, đến khi đại chiến xảy ra, hậu quả khó mà lường được.
Nhưng nói sao thì cũng do lỗi của nàng, nếu nàng không sơ ý thất thủ rơi vào tay ác điêu thì hắn cũng không có cơ hội phản kích.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy bất an, tự trách lại ảo não, nhưng lại không có cách nào…
“Đáng giận! Nếu có thể đoạt lại thần kiếm là tốt rồi……” tay nàng nắm thành đấm, mi nhăn thành một đường.
Thần kiếm đã bị Phụng Thao Thiên dùng pháp lực che lại, treo ở trên
cao trong cung kia, quả thực là sỉ nhục đối với nàng, thân là Võ Khúc
đại nhân, kẻ địch ở trước mắt nhưng nàng lại không làm gì được, chỉ có
thể trơ mắt nhìn một đám yêu nghiệt diễu võ dương oai trước mặt.
Không được, nàng phải nghĩ biện pháp, dù thế nào nàng cũng phải tìm cách trở về thiên đình để báo tin.
Trong lúc nàng đang trầm ngâm, Tước nhi đột nhiên lặng lẽ đi vào.
“Tiểu thư, ngươi…… Ngươi như thế nào còn không ngủ? đã nửa đêm rồi
nha”, thấy Thủ Kiếm chưa ngủ, sắc mặt Tước nhi hiện lên thần sắc âm u.
“Đã trễ thế này, ngươi tới làm cái gì?” Thủ Kiếm lạnh lùng nhìn nàng.
“Ách…… Ta lo lắng ngươi ban đêm khát nước,nên mang thêm nước sôi
đến”, Tước nhi nói xong cúi đầu, bước nhanh đến đổ thêm nước sôi vào
bình thủy.
Thủ Kiếm nhìn chằm chằm thân hình gầy nhỏ của Tước nhi, trong lòng
vừa động liền tiến lên nắm cổ tay nàng “ Tước nhi, ngươi có thể giúp ta
sao?”
Tước nhi cả kinh, nước trong tay hất ra ngoài.“Cái gì? Chuyện gì?!”
“Ngươi chỉ là chim sẻ, muốn bay lên tới thiên đình phải cố gắng hết
sức nhưng tuyệt đối không thành vấn đề, ta muốn ngươi giúp ta truyền tin gấp cho Tòng Dung”, nàng vội nói
“Bay lên thiên đình báo tin? Không..không, không được, ta không thể
phản bội tên sinh”. Tước nhi hoảng sợ đến mức sắc mặt đại biến, hất tay
nàng ra, mãnh liệt lắc đầu.
“Tước nhi, thân là cầm điểu, tự biến thành hình người lại ở cùng phản thú ác điêu, thiên đình nhất định sẽ phán ngươi tội chết. Nếu ngươi
giúp ta, ta có thế cứu ngươi”, Thủ Kiếm không thể không hù dọa nàng.
“Mạng của ta là do tiên sinh cứu…ta không sợ chết, cho dù vì hắn mà chết cũng không sao..”
“Ngươi…… Vì loại người như Phụng Thao Thiên mà bán mạng, đáng giá sao?”, nàng gầm lên
“Tiểu thư, ta không rõ vì sao người lại chán ghét tiên sinh như vậy?
hắn thật ra rất thích ngươi, ngươi cũng không chán ghét hắn”, Tước nhi
cả gan phản bác.
“Ngươi ở nói bậy bạ gì đó?” Thủ Kiếm lớn tiếng trừng nàng.
“Kỳ thật…… Ta thấy ngươi mỗi lần bị Phụng tiên sinh ôm đều có cảm
giác như là thật hưng phấn”, Tước nhi nhỏ giọng nói, sau đó trộm nhìn
nàng.
Nàng sửng sốt, hai gò má ở xấu hổ đỏ bừng.
Tiểu chim sẻ này lại nhìn lén nàng cùng Phụng Thao Thiên…
“Thực xin lỗi, ta là bởi vì đưa cơm cho các ngươi, mới có thể thấy……” Tước nhi vội vàng giải thích.
“Ta cũng không có……” Nàng muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói thế nào, bởi vì chính nàng cũng không tìm ra đáp án.
“Tiên sinh đối với ngươi thật sự rất khác, hắn chưa từng quyến luyến
một nữ nhân nào như vậy, luôn là một người rồi lại bỏ tìm người khác
hoặc là đồng thời cùng rất nhiều người làm bừa…Nhưng từ khi hắn mang
ngươi về, dường như đã tìm được bảo vật âu yếm, mỗi ngày không thể…”
Tước nhi lại thì thào nói.
“Đủ, ngươi biết cái gì? Những gì hắn làm với ta đều là chuyện tối dơ
bẩn, lăng nhục cường bạo ta, hắn căn bản chỉ là cầm thú”, nàng ghét cay
ghét đáng nói
“Tiên sinh không phải cầm thú, ta nghe nói, thật lâu trước kia, hắn
là nhị hoàng tử của thiên đình…..” Tước nhi không khỏi thay chủ nhân nói chuyện.
“Danh hiệu này từ ng