
hút châm chọc. Chẳng qua là có một chút dị năng như vậy liền mắt cao
hơn đầu, tự nhận tài trí hơn người, đem người khác không để vào trong
mắt. Lại hoàn toàn quên núi cao còn có núi cao hơn, Thượng Quan gia tộc
tất cả đều là người như vậy, nhất định sẽ không lâu dài.
Đại trưởng lão nhíu mày nói, “Minh Quốc mặc dù đã không còn nhưng di
chỉ là không nên để cho người ngoài tiến vào. Chủ nhân muốn loại trừ mấy người là chuyện dễ dàng nhưng những cái gọi là khảo nghiệm của chủ nhân cũng quá mức đơn giản, không thể không làm cho người ta hoài nghi ý đồ
của chủ nhân !” Hoàn toàn đã quên lúc trước Đại trưởng lão cũng đã đồng
ý.
Cô gái áo trắng cười nhẹ như trước nhưng ngữ khí đã có chút lạnh,
“Đại trưởng lão, chớ quên thân phận của bà ! Tôi mới là chủ nhân của
Thượng Quan gia, đừng nói là mấy người này, cho dù tôi đem di chỉ hủy bỏ phong tỏa với bên ngoài, bà cũng chỉ có thể nghe lệnh !”
“Cô… cô đừng quên Lão phu nhân vẫn còn khoẻ mạnh !” Cô không biết là chính mình thật sự quá kiêu ngạo sao ?
Cô gái áo trắng khẽ cười một tiếng, thản nhiên nhìn về phía bà, “Đại
trưởng lão cho rằng có thể lấy mẹ tôi đến dọa tôi sao ? Đại trưởng lão
có phải đã quên mẹ tôi đã muốn thoái vị hay không ?”
Đại trưởng lão vẻ mặt tức giận, “Thượng Quan Mạt, cô đừng quên nếu
không phải lão phu nhân làm hòa cùng Huyên Huyên, cô cũng sẽ không có
hôm nay !”
Thượng Quan Mạt khẽ cười một tiếng, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe lên, Thượng Quan Mạt vẫn đứng tại chỗ như trước nhưng trên cổ Đại trưởng lão lại xuất hiện hai vết máu.
Sắc mặt Đại trưởng lão trở nên rất khó coi. Thượng Quan Mạt liếc bà
khẽ cười nói : “Đại trưởng lão thân là trưởng lão, hẳn là rất rõ phép
tắc của Thượng Quan gia. Đối với chủ nhân bất kính sẽ có hậu quả gì thì
tin chắc không cần ta phải nhắc !”
“Thượng Quan Mạt, cô đừng quên hội trưởng lão có quyền bỏ vị trí chủ nhân của cô !”
“Ha…” Thượng Quan Mạt không chút để ý cười nói : “Đại trưởng lão, ta
biết hội trưởng lão đều hy vọng Vân Huyên đến làm chủ nhân Thượng Quan
gia, nếu các trưởng lão đều có ý này ta cũng sẽ không phản đối, làm tốt
việc quyết định rồi cho ta biết một tiếng là được !”
“Cô…” Đại trưởng lão giận không thể kiềm được. Nếu có thể, mọi người
đã sớm để cho Vân Huyên làm chủ nhân nhưng hiện tại năng lực của Vân
Huyên cùng người thường không có khác biệt quá lớn, hơn nữa cho dù năng
lực Vân Huyên không kém Thượng Quan Mạt là mấy nhưng mọi người vẫn sẽ
chọn Thượng Quan Mạt. Tuy Vân Huyên được người thích hơn so với Thượng
Quan Mạt nhưng tính tình tuyệt đối không thể so sánh với Thượng Quan
Mạt. Vì Thượng Quan gia tộc, mọi người cũng chỉ có thể lựa chọn Thượng
Quan Mạt !
Thượng Quan Mạt đối với tức giận của cô làm như không thấy, chỉ cười
khẽ cảnh cáo nói : “Đại trưởng lão tốt nhất là đừng động tay động chân
với mấy người kia, nếu không vị trí đại trưởng lão này cũng không phải
không có ai ngoài bà !”
Trong mắt Đại trưởng lão đều là tức giận nhưng bà cũng không dám làm
trái ý của Thượng Quan Mạt. Không kể trong tay Thượng Quan Mạt nắm toàn
bộ Thượng Quan gia tộc, cho dù là năng lực của bản thân cô cũng làm cho
bà không dám đụng vào việc của cô.
Nhưng bà không dám không có nghĩa là người khác cũng không dám !
Hết chương 93
Edit : Phương Thiên Vũ
Kết quả bị Nam Cung Liệt nói trúng rồi, mọi người thật sự chỉ có thể
ăn thịt rắn thôi. Những người này tuy rằng không thiếu tiền, bình thường cũng rất hưởng thụ nhưng lại không giống những người giàu có yếu ớt,
không có người nào oán giận.
Viên Viên cũng biết được hiện tại không phải lúc giận dỗi, chỉ là cô
thật sự không dám ăn, “Chờ em đói bụng em sẽ ăn !” Vì sao hết lần này
tới lần khác ông trời lại đối địch với cô chứ ? Để cô thoát chết mới tốt hơn a !
Kiều Bối Nhi đưa một cái ly đến trước mặt cô, “Sữa !” Cũng may cô có
thói quen bất cứ lúc nào cũng uống sữa, ly này vẫn chưa có uống. Nhưng
cũng chỉ có một ly này, nếu cứ kéo dài thêm cũng không phải biện pháp.
Vốn đang khỏe mạnh, Nam Cung Liệt lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
“Liệt…” Bùi Diệc trong lòng cả kinh, một phen tiếp được Nam Cung Liệt đang ngã xuống, lo lắng kêu lên, “Lam Tư !”
Lam Tư nương theo ánh lửa kiểm tra Nam Cung Liệt một hồi, có chút
nghi ngờ phun ra hai chữ, “Không sao !” Thật sự chuyện gì cũng không có, không lý nào lại bị ngất.
“Không có việc gì ?” Bùi Diệc nghi hoặc lắc lắc Nam Cung Liệt, “Liệt…”
Nhưng Nam Cung Liệt một chút phản ứng cũng không có, Bùi Diệc nhíu
nhíu mày. Trầm mặc một hồi, sau đó để cho anh ngồi dựa trên sofa rồi nói với Lam Tư : “Lam Tư, cậu lại đây !”
Lam Tư có chút phòng bị nhìn anh, cảm thấy có chuyện không ổn. Bùi Diệc nhíu mày nói : “Lại kiểm tra thêm một lần !
Lam Tư tin mình không có làm sai nhưng anh biết Bùi Diệc lo lắng cho
Nam Cung Liệt nên đối với việc Bùi Diệc nghi ngờ y thuật của anh, anh
cũng tạm không truy cứu. Lam Tư mới vừa đi đến bên cạnh Nam Cung Liệt,
tính kiểm tra lại một lần thì Bùi Diệc đột nhiên ra tay đánh một quyền
lên bụng của Nam Cung Liệt, sau đó vọt rất nhanh đến ghế bên kia ngồi
xuống.