
ón trỏ của cô.
“Đem cô ấy lên xe !”
Lái xe sửng sốt một chút sau đó mới mở cửa xuống xe, Tư Minh Dạ lấy
di động ra rồi ấn một dãy số,“Ở đây có chút phiền phức, các anh đến xử
lý một chút… Tai nạn xe !” Nói xong trực tiếp cúp máy.
“Đi bệnh viện Lam thị !” Tư Minh Dạ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái
nhợt kia, vẻ mặt vẫn như cũ, sau đó tầm mắt lại dừng trên chiếc nhẫn
kia.
Nhẫn rất đơn giản, chỉ là một vòng tròn bình thường, nhìn qua không
xinh đẹp cũng không cao quý, nhưng mà hoa văn có chút kì lạ, nhìn nó làm cho người ta trong lòng có chút sợ hãi, giống như bất cứ lúc nào cũng
sẽ có quái vật từ trong chiếc nhẫn kia chui ra.
“Lão đại…” Lam Tư trên mặt lạnh như băng lộ ra một tia có thể nói là
kinh ngạc, lão đại làm sao có thể có lòng tốt cứu cô gái này, còn bảo
anh chữa trị ? Mắt nhìn cô gái kia, bộ dáng thật ra rất xinh đẹp, chẳng
lẽ lão đại thích người ta rồi ? Ngẫm lại lại cảm thấy không có khả năng.
Từ phòng phẫu thuật đi ra, trên mặt Lam Tư càng thêm kinh ngạc,“Lão đại, anh như thế nào còn ở đây ?”
Tư Minh Dạ không để ý đến vấn đề của anh, hỏi,“Thế nào ?”
“Không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng va chạm ở đầu nên cần quan sát thêm mới biết được có di chứng hay không !”
“Uh.” Thản nhiên lên tiếng, cũng không có phản ứng khác.
“Ách… Lão đại, có phải anh đợi cô ấy tỉnh lại không ?” Hiếm khi Lam Tư lạnh như băng hôm nay có nhiều biểu tình như vậy.
“Có vấn đề ?” Con ngươi u lam đảo qua anh.
Trong lòng Lam Tư nhịn không được mà căng thẳng một chút, nhưng mấy
người bọn họ cũng dần tập thành thói quen, cho nên cũng không có né
tránh ánh nhìn của anh, chỉ là ngập ngừng nói,“Không thành vấn đề !”
Nhìn Tư Minh Dạ, Lam Tư lại mở miệng nói,“Lão đại, tôi còn có việc,
đi trước !” Viện trưởng cũng không phải dễ làm như vậy, huống chi anh
còn chưa kết thúc chuyên ngành.
Thấy Tư Minh Dạ không có phản ứng, Lam Tư tự động lui ra ngoài, lúc
quay lại đóng cửa, đúng lúc thấy tầm mắt Tư Minh Dạ dừng trên chiếc nhẫn kia, ánh mắt chợt lóe, chiếc nhẫn kia rất quen nhưng anh trong lúc nhất thời không thể nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.
Nháy mắt hiểu được, hóa ra lão đại là vì chiếc nhẫn kia mới cứu cô !
Hết chương 1.
Edit : Phương Thiên Vũ
“Lão đại, không tra ra thân phận chính xác nhưng chiếc xe kia đã bị người ta động thủ !”
Tư Minh Dạ cầm chứng minh thư ở trong tay, nhìn bệnh nhân trên
giường, trong mắt lãnh đạm có chút ngạc nhiên, cư nhiên không tra ra
thân phận !
“Đã biết !” Cúp điện thoại, nhắm mắt dựa người vào sofa, chờ người trên giường tỉnh lại.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào có chút chói mắt, người trên giường lông mi run run, từ từ mở mắt, trong mắt tất cả đều mờ mịt.
“Tỉnh rồi ?”
Nghe được thanh âm lạnh như băng không mang theo cảm tình kia, người
trên giường quay đầu nhìn về phía người con trai đang ngồi trên sofa
cách đó không xa.
Làn da trắng mịn, khuôn mặt tuyệt mỹ như được trạm trổ tỉ mỉ từng chi tiết một. Mày kiếm, mũi thẳng, đôi môi mím chặt, không tìm ra một
khuyết điểm nhỏ nào, rõ ràng ngũ quan của anh cũng không cứng nhắc gì
nhưng lại có vẻ lạnh lùng như cách xa người khác cả ngàn dặm. Mái tóc
màu xanh bạc nhẹ bay theo gió, đẹp đến mức gây cho người ta một loại ảo
giác, làm cho người ta hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không,
nhưng mà hai mắt của anh lại rõ ràng nhắc nhở người khác này không phải
mộng, đôi mắt kia thâm thúy như biển sâu, nhưng lại khiến cho người ta
không dám nhìn thẳng, tự dưng cảm thấy sợ hãi, như bên trong tản ra hơi
thở ác ma vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền bị ác ma bắt giữ, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Trên giường cô gái có chút bất an, không phải vì sợ anh mà bởi vì
trong đầu hiện tại trống rỗng, sợ hãi nhìn anh hỏi,“Anh là ai ?”
Đối với sợ hãi của người bên cạnh, Tư Minh Dạ sớm đã quen, anh vốn là ác ma ! Đứng dậy đi đến bên giường, không có trả lời cô mà lại hỏi ra
vấn đề giống như vậy,“Cô là ai ?”
Trên giường cô gái cảm giác rất khó chịu, sau đó co người lại, trong
ánh mắt tất cả đều là bất an cùng mờ mịt, ngây ngốc mà nói,“Tôi là ai ?”
Tư Minh Dạ nhíu nhíu mày, nhìn kỹ cô, sau đó mặt không chút thay đổi ấn xuống cái nút ở bên giường.
“Lão đại ?” Lam Tư nhanh chóng chạy vào liền thấy lão đại nhà mình
đứng ở bên giường gắt gao nhìn cô gái trên giường, mà cô gái trên giường lại ôm chăn nước mắt lưng tròng.
“Kiểm tra !”
Lam Tư lấy lại tinh thần, vội vàng tiến hành kiểm tra đối với tiểu
bạch thỏ ở trên giường, sau đó hỏi,“Cô có biết mình là ai không ?”
Cô gái lén lút liếc Tư Minh Dạ một cái, lắc lắc đầu.
Lam Tư nhíu nhíu mày, nói,“Lão đại, cô ấy mất trí nhớ ! Bây giờ cô ấy giống như trẻ con mới sinh vậy, trống rỗng, duy nhất không giống là đối với kí ức khắc sâu có thể có bản năng phản ứng, cũng so với trẻ con
thông minh một chút !” Không cần Tư Minh Dạ hỏi nhiều, tự giác mà nói
thật rõ ràng !
Tư Minh Dạ nhíu mày, chuyện kia anh muốn biết hẳn là không có cách
hỏi được, tiếp đó lại thả lỏng, nếu như vậy thì quên đi, dù sao cũng
không phải đặc biệt quan trọng, anh cũng không phải không có khả năng
tìm hiểu