
nh ném ra !”
Thản nhiên liếc mắt Tần Nhu một cái, tuy rằng không có nguy hiểm đến
tính mạng nhưng cũng đủ cô ta nằm trong bệnh viện hai tháng.
Bị tầm mắt lạnh lùng của cô đảo qua, Bùi Diệc run lên, trong lòng cảm thán, không hổ là tiểu ác ma a ! Ánh mắt này uy lực quả thực ngang với
lão đại. Nhận mệnh đi đến cầu thang, vô cùng nhân từ nắm lấy cổ tay
không có bị đá kia của Tần Nhu kéo ra bên ngoài.
“Tư… em biết sai rồi… Van cầu anh tha thứ cho em…”
Tư Minh Dạ không để ý tới thanh âm phía sau, ôm Hạ Duy Y đi vào
phòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của cô, dịu dàng
nói,“Bé cưng… Anh sẽ không vì người phụ nữ khác giận em, lần sau không
cho phép ăn dấm chua bậy, lại càng không cho phép nghĩ rời khỏi anh,
biết không ?”
Hạ Duy Y ngoan ngoãn gật đầu, tựa vào trong lòng anh ngửa đầu nhìn
anh, hỏi,“Em từ nay có thể đem những người phụ nữ thích anh đánh chạy đi không ?” Cô rất không thích có người phụ nữ khác thích anh, anh là của
một mình cô !
Tư Minh Dạ cúi đầu che kín phấn môi của cô, khẽ cười nói,“Có thể !”
Hạ Duy Y vừa lòng lộ ra một nụ cười mỉm ngọt ngào, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi của anh, Tư Minh Dạ ánh mắt tối sầm lại, Hạ Duy Y lại lập tức
đẩy anh ra, vẻ mặt đề phòng nhìn anh.
Tư Minh Dạ ngẩn người,“Làm sao vậy ?” Cô không phải không tức giận sao ? Vì sao đẩy anh ra ?
Hạ Duy Y cau mày nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn anh, sau đó đấu tranh một hồi, đột nhiên nói,“Em đi ngủ phòng bên cạnh !”
“Cái gì ?” Tư Minh Dạ sắc mặt trầm xuống, cô cư nhiên muốn cho anh ngủ riêng ?
Hạ Duy Y bĩu môi nói,“Anh bị thương !” Tư Minh Dạ khó hiểu, anh bị thương, vì sao bọn họ phải ngủ riêng ?
Hạ Duy Y nghiêm trang nói,“Xương sườn của anh bị gãy, không thể vận động mạnh !”
Tư Minh Dạ bất đắc dĩ thở dài nói,“Anh không chạm vào em là được chứ
gì ?” Hạ Duy Y hoài nghi nhìn anh, lo lắng một hồi mới gật gật đầu, cô
cũng sợ một mình sẽ ngủ không được.
Tư Minh Dạ nhìn cô cởi quần áo trên người, ánh mắt càng trở nên hừng
hực, Hạ Duy Y nhìn anh một cái, nhắc nhở,“Anh nói sẽ không chạm vào em
nga !” Sau đó thân mình trần trụi tiến vào ổ chăn, sáng sớm đã bị đánh
thức, cô trước tiên phải ngủ trưa để bổ sung giấc ngủ.
Tư Minh Dạ đang cố gắng đè nén xao động, Hạ Duy Y lại vươn một cánh tay lôi kéo anh,“Dạ, anh bị thương, cần nghỉ ngơi.”
Tư Minh Dạ nhìn trên cánh tay cô có nhiều dấu hôn, hỏi,“Bé cưng, em muốn mặc áo ngủ không?”
“Không cần… anh nói như vậy ngủ sẽ thoải mái, em cũng thấy ngủ như vậy rất thoải mái !” Sẽ không vướng víu tay chân !
Tư Minh Dạ đành chịu, kia chẳng qua là để tiện bất cứ lúc nào cũng có thể ăn sạch cô nên mới tìm cớ mà thôi, anh có được tính tự làm tự chịu
không ?
Hết chương 28.
Edit : Phương Thiên Vũ
“Dạ ?”
Thấy anh bất động thật lâu, Hạ Duy Y đưa tay kéo anh lên giường, Tư
Minh Dạ thuận thế nằm ở bên cạnh cô, Hạ Duy Y cao hứng tiến sát vào
trong lòng anh, cọ hai cái, sau đó bất mãn nhíu nhíu mày, bắt đầu đưa
tay cởi cúc áo của anh.
Tư Minh Dạ nắm tay nhỏ bé của cô, thanh âm có chút khàn khàn,“Bé cưng…”
“Ách…” Nhìn trong mắt anh hừng hực lửa nóng, Hạ Duy Y lại vội vàng nhắc nhở,“Anh đã nói sẽ không chạm vào em !”
Tư Minh Dạ có chút đau đầu hỏi,“Vậy em đang làm cái gì ?”
Hạ Duy Y dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn anh, nói đương nhiên,“Giúp anh cởi quần áo a !”
Tư Minh Dạ bất đắc dĩ hỏi,“Cởi quần áo làm gì ?”
“Em muốn ôm anh ngủ, anh mặc quần áo ôm lấy không thoải mái, hơn nữa anh nói ngủ phải cởi quần áo !”
Tư Minh Dạ hít sâu một hơi, bất đắc dĩ dỗ nói,“Ngoan, hôm nay mặc
quần áo ngủ!” Thấy cô còn muốn nói cái gì, Tư Minh Dạ vội vàng
nói,“Không mặc quần áo anh sẽ khó chịu.”
“Ân ?” Hạ Duy Y có chút khó hiểu nhìn anh,“Vì sao lại khó chịu ? Em cảm thấy rất thoải mái a !”
“Ngoan, nếu không chịu ngủ anh cũng không cam đoan không chạm vào em nga!”
Hạ Duy Y mân cái miệng nhỏ nhắn nói,“Anh bị thương !” Nói xong liền
ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dán vào trong ngực anh từ từ thiếp đi.
Tư Minh Dạ thở dài một tiếng, sớm biết như vậy sẽ không cho cô đá một cước !
Hạ Duy Y lúc tỉnh lại không thấy Tư Minh Dạ, có chút bất mãn nhíu
nhíu mày, xoa xoa mắt, mơ mơ màng màng mặc quần áo liền đi tìm anh.
*****
“Tự mình đi Hình đường nhận xử phạt !” Thanh âm lãnh khốc làm cho người ta cảm thấy vô tình.
Lãnh Nguyệt Tâm sắc mặt trắng nhợt,“Điện chủ…” Hình đường là nơi
khủng bố nhất của U Minh Điện, quả thực chính là địa ngục trần gian,
nhưng lúc này cô lại không cảm thấy sợ hãi, chỉ là cảm thấy đau lòng,
nhìn anh gương mặt lạnh lùng, cảm thấy trái tim giống như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, khổ sở thở không nổi.
Môi run rẩy, cô nghe thấy thanh âm yếu ớt của mình hỏi,“Tôi làm sai cái gì ?”
Cô không hỏi thì thôi, này vừa hỏi, Tư Minh Dạ sắc mặt càng thêm âm
trầm,“Cô có phải đã quên chức trách của mình không ? Lúc Tần Nhu ra tay
cô đang làm cái gì ?” Nếu không phải bé cưng thân thủ tốt, cô ta có phải tính nhìn người phụ nữ kia làm hại bé cưng hay không ?
“Tôi…” Lãnh Nguyệt Tâm trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời,
cô xác thực không có làm hết chức trách của mình, cô