
.
Mặc dù trong lòng Lâm Khả Tâm thập phần hiểu được nếu làm vợ của một ác ma thì cuộc sống sau này của cô chắc sẽ không mấy mà dễ dàng , nhưng để cách nhanh nhất để trả 600 vạn thì chỉ cũng có một đường lựa chọn .
Cô tự khuyên nhủ chính mình dù sao 600 vạn cũng không phải số tiền nhỏ , nếu dựa vào bản thân cô thì chắc cả mấy kiếp sau cô đều không trả được , mà nếu đã vậy thì làm sao cô có thể cho mẹ cô một cuộc sống hạnh phúc? Cô cũng không thể để cho mẹ cô cùng cô trả nợ cả đời được !
Cho nên , dùng một năm đau khổ để đổi lấy cuộc sống sau này không phải lo toan nhiều thì cũng tạm chấp nhận đi , trải qua những suy nghĩ đó , rốt cuộc Lâm Khả Tâm cũng dịu xuống không còn khó chịu như lúc nãy.
Dù sao cũng chỉ là 1 năm , thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi , cô tin chỉ cần mình nhịn một chút thì sẽ vượt qua được 1 năm này .
Nghĩ đến đây , Lâm Khả Tâm hít sâu , trấn an lại bản thân , nhặt hợp đồng dưới
đất lên sau đó ngồi lên sofa .
"Cái gì?" Vừa rồi vì bực bội nên Lâm Khả Tâm không để ý đến nội dung trong
hợp đồng , bây giờ cô mới để ý những nội dung trong đây rất khắc nghiệt.
Cái gì mà nói " Mặc kệ người chồng có yêu cầu gì thì người vợ đều phải nghe theo?"
Chẳng lẽ tên ác ma kia kêu cô đi chết thì cô cũng phải mua một khúc vải ba thước để treo cổ tự tử?! Có phải đến lúc đó khóc lóc thảm thiết rồi nói một câu "Tạ Ơn chủ long ân" thì mới vừa lòng anh?
Rồi còn cái gì mà "Người chồng vô điều kiện có thể đem phụ nữ trở về nhưng người vợ thì không được quyền cấu kết với người đàn ông khác?"
Này quả thực chính là chỉ cần châu quan phóng hoả , thì dân chúng không được đốt đèn thôi !
Có phải lúc anh dẫn người phụ nữ khác về thì cô sẽ phải hầu hạ hai người bên giường ? Sau đó còn thỉnh thoảng lấy khăn lau mồ hôi cho họ? Như vậy anh mới vừa lòng sao?
Rồi thêm gì mà " Này hợp đồng chỉ có đương sự biết , người vợ không thể lộ ra nội dung của bản hợp đồng với bất kì ai"!!!
Làm ơn , Tư Đồ Viêm anh bị bệnh tự kỷ sao? Anh tưởng cô thật lòng mong muốn gả cho anh?
Nói thật , dù anh làm cho cô đường hoàng , cô còn ngại không đủ thể diện .
"Nếu không được sự đồng ý của người chồng thì người vợ cũng không được tuỳ tiện trở về nhà của mình và lộ ra cuộc sống sau hôn nhân với người quen."
Thì phải nói , chẳng những cô biến mất một năm không tung tích gì còn không thể nói ra nguyên nhân cho bất kì ai , như vậy mẹ cô sẽ lo chết sao?
Nhưng điều đáng giận nhất chính là " Nếu trong một năm người vợ có thai thì hợp đồng sẽ kéo dài cho đến khi đứa bé được sinh ra , sau đó liền giải trừ , quyền
nuôi đứa bé thuộc về người chồng , bên vợ không có quyền đòi đứa nhỏ , vả lại người chồng không cần trả tiền phí bồi thường cho người vợ. "
Này không có đạo lý gì , đứa bé do chính mình mang trong bụng 9 tháng 10 ngày , sinh ra liền ly khai , hơn nữa không có quyền đòi lại ? Thật quá tàn nhẫn đi , hơn nữa nếu Tư Đồ Viêm định sẽ nuôi đứa nhỏ như lời anh nói thì đứa nhỏ lớn lơn cũng sẽ y như anh .. đáng sợ ...
Lâm Khả Tâm càng xem càng thấy phần thua thiệt là cô , mà có lợi là anh , tuy rằng trong lòng muốn bội ước nhưng trên hợp đồng có ghi rõ -" Nếu như người vợ làm không đúng những điều khoản thì hợp đồng này trở thành phế thải , người vợ phải trả hết nợ cho Tư Đồ Viêm".
Làm ơn , những chuyện hợp đồng hôn nhân cô cũng có xem trong tiểu thuyết nhưng không có cái nào quá đáng như cái này cả , tức khắc trả hết nợ? Đây chính là buộc cô đi cướp ngân hàng nha ..
Lâm Khả Tâm cảm thấy , muốn làm sơ hoàng thế nhân bức tử dương bạch lao , cô thậm chí hoài nghi kiếp trước có phải cô mắc nợ Tư Đồ Viêm cái gì không sao kiếp này anh lại bức ép cô vậy?
Xem tờ cuối cùng khi thấy ba chữ 「 Tư Đồ Viêm 」 làm cho Lâm Khả Tâm chói mắt , cô thở phì phì ném hợp đồng sang một bên không quan tâm nữa.
Xem xong hợp đồng , trong lòng Lâm Khả Tâm không khỏi nói : có lẽ Tư Đồ Viêm không muốn người vợ mình gì nhiều , chỉ cần cần cù thật thà , chịu mệt nhọc , rồi còn tuỳ lúc giúp anh giải quyết vấn đề sinh lý của người thay thế thôi.
Bất quá nếu đã đến nước này dù có giận cũng chẳng thể làm gì ngoài việc chấp nhận sự thật , dù sao ai làm cho chính mình không hay ho , cố tình đánh nát bình hoa quý giá kia. . . . . .
Cố không hơn cách khác , Lâm Khả Tâm đầu tiên là lo lắng đến mẹ cô , tuy rằng trong hợp đồng có ghi không cho cô về nhà nhưng cũng không có cấm cô gọi điện thoại, lúc này Lâm Khả Tâm lấy điện thoại ấn hạ số quen thuộc ..
Một chuỗi âm thanh " tit...tit..." , sau đó bên kia liền truyền đến giọng nói ôn nhu của người phụ nữ: " Alo , xin hỏi ai đấy?"
"Mẹ , là con. . . . . ."
Lâm Khả Tâm âm thanh có chút nghẹn ngào ...
"Là Khả Tâm sao? Yêu , con gái ngoan của mẹ , giọng nói con sao vậy? Con đang khóc sao?"
Mẹ của Lâm Khả Tâm là Lâm Xảo Như lo lắng hỏi ...
"Không có đâu mẹ , con chỉ bị cảm mạo thôi , mẹ nghe lầm rồi" Vì không muốn cho mẹ Lâm lo lắng nên Lâm Khả Tâm tìm đại cái cớ nói ra
"Cảm mạo? Vậy con phải chú ý đến sức khoẻ nhiều hơn nha." Ngừng một chút , mẹ Lâm lại ôn nhu hỏi han: " Đúng rồi Khả Tâm , con ở đại học còn thói quen ngố