80s toys - Atari. I still have
Ác Ma Truyền Kỳ

Ác Ma Truyền Kỳ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322460

Bình chọn: 8.5.00/10/246 lượt.

Tuấn ở mặt ngoài

tao nhã, chuyện trò vui vẻ, Tường Hòa Hội Quán mọi người ai không biết

hắn là tiểu lí tàng đao, khi đàm tiếu với người khác có thể đem địch

nhân hủy đi trong vô hình. Trên cơ bản, hắn hỉ nộ ái ố tuyệt đối không

thể lấy biểu tình của người bình thường làm chuẩn.

“Đúng vậy! Hắn đối với nữ nhân cũng

không săn sóc ôn nhu, có thể làm cho hắn gật đầu mỉm cười xem như đã là

ân sủng, nào dám trông cậy việc cùng hắn tản bộ, đi dạo phố, cùng ăn

cơm.” Hách Liên Thuần Thuần lớn tiếng nói.

“Bất quá, ngươi cũng không thể bởi vì

hắn đối với ngươi đặc biệt tốt mà lơi lỏng, nếu ta là ngươi, ta sẽ càng

thêm cẩn thận, bởi vì nếu hắn đối một người tỏ vẻ hảo nhất định có mục

đích khác.” Phương Nhân hảo tâm đưa ra cảnh cáo.

Ngoài cửa bóng người nhoáng lên một cái, Đằng Tuấn không biết khi nào đã tựa vào cạnh cửa, cười nói: “Ngươi thật đúng là hiểu biết ta! Phương Nhân.”

Bốn nữ nhân đồng thời quay đầu lại,

trong đó ba nữ quyến của Kỳ Lân sắc mặt khẽ biến, nhất là Phương Nhân,

chỉ có thể xấu hổ bồi cười nói: “A… Đằng Tuấn, ngươi đã trở lại.” Nàng

thực hận không thể cắn đi đầu lưỡi chính mình. Vũ Bộ Vân đã sớm cảnh cáo không thể ở sau lưng nói xấu Đằng Tuấn, bởi vì ai cũng không thể đoán

được hắn khi nào sẽ toát ra đến.

“Ân, ta đã trở về. Các ngươi thì sao? Có phải hay không cần phải trở về?” Hắn hai tay hoàn ngực, cười hạ lệnh trục khách.

“Nga! Đúng vậy! Nên trở về chờ lão công

về nhà ăn cơm.” Hách Liên Thuần Thuần đánh ha ha, vội vàng giúp Phương

Nhân ra khỏi phòng.

Lạc Dĩnh Bồng khẽ cười một tiếng, khi đi qua bên người Đằng Tuấn, còn không quên trêu chọc “Thật tinh mắt nga!

Bất quá, có khi cũng không dễ đối phó.”

Đằng Tuấn nhíu mày, cười mà không đáp.

Chờ các nàng đi xa, Đào Ý Khiêm mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Các nàng đối với ta thật tốt.”

“Các ‘mẫu Kỳ Lân’ này chính là e sợ

thiên hạ không loạn.” Hắn đi thong thả vào phòng, lắc đầu thở dài. Hắn

phải bảo Ngũ Hành Kỳ Lân hảo hảo quản lão bà của mình.

“Lời khuyên của các nàng ta nên tin

tưởng sao?” Nàng biết vị Phương Nhân kia không phải là ăn nói bừa bãi,

Đằng Tuấn để nàng tiếp cận hắn nhất định là có mục đích. Nếu vậy, mục

đích của hắn rốt cuộc là gì?

“Ngươi muốn tin tưởng sao?” Hắn lại lấy loại câu hỏi đáp trả lại nàng.

“Nói thật, ta cũng không biết, ngươi làm người ta khó có thể nắm lấy. Có khi ta căn bản không thể lý giải mục

đích chân chính việc ngươi làm cho ta tiếp cận ngươi.” Nàng nhìn thẳng

hắn, một đầu tóc đen lượng bay trên vai, một đôi mắt to tràn ngập mê

hoặc, khuôn mặt cẩn thận tú lệ nhất thời nhiễm thượng một mảnh lo lắng.

Đằng Tuấn bị bộ dáng của nàng khiến hắn

hơi động tâm. Khi nàng biểu hiện ra nội tâm thật, bộ dáng làm cho người

ta không thể rời mắt. Hắn nhịn không được đi hướng nàng, giơ tay chạm

vào hai má nàng, nhẹ giọng nói: “Mục đích của ta chính là mục đích của

ngươi.”

“Cái gì?” Những lời này nghe ra dường như có hàm ý khác, nàng mạnh run lên.

“Trò chơi của chúng ta là quan hệ song

phương hợp tác, bất quá, khi ngươi muốn dụ dỗ ta, đồng thời, ta cũng

muốn dụ dỗ ngươi. Như vậy mới công bằng.” Hắn ngón cái khinh xoát mặt

nàng.

“Nói như vậy, ngươi cũng muốn làm cho ta yêu thương ngươi?” Nàng thoáng trấn định, mới lộ ra khiêu khích tươi cười.

“Ân, ta muốn nhìn bộ dáng ngươi lâm vào võng tình.”

“Đừng nói mạnh miệng, lâm vào võng tình có thể là ngươi.”

“Không có khả năng.” Hắn nói được phi thường khẳng định.

“Vì sao?”

“Ta đã quên nói cho ngươi, ta từ nhỏ đến lớn không có yêu bất luận kẻ nào, nơi này của ta…” Hắn cười lạnh chỉa

chỉa ngực mình “Thượng Đế đã quên đem ‘yêu’ bỏ vào.”

Nàng trợn to mắt, thiếu chút nữa bị hắn

hù dọa. “Đừng nghĩ làm ta sợ, ta xem ngươi là đem ‘yêu’ mà Thượng Đế đưa cho ngươi đánh mất. Chính mình tìm không thấy, có lẽ người khác sẽ giúp ngươi tìm trở về.”

Nàng nói lời này làm cho Đằng Tuấn hơi hơi biến sắc. Có lẽ nàng nói có lý.

“Thế nào? Có cần ta giúp ngươi tìm hay không?” Nàng nhìn ra rung động nhỏ của hắn, mỉm cười hỏi.

“Ân, vậy làm phiền ngươi.” Hắn nói xong đem nàng kéo vào trong lòng, cười nói: “Thỉnh trước tiên bắt đầu từ miệng ta tìm.”

Cơ hồ là cố ý, hắn cúi đầu hàm trụ hai phiến cánh môi của nàng, vừa hôn vừa hỏi: “Tìm được rồi sao?”

Nàng vừa tức giận vừa buồn cười, ở miệng hắn mơ hồ lẩm bẩm: “Không có.”

“Vậy đành phải hướng trên người tìm.” Hắn cởi bỏ chính mình áo dài bên ngoài, cực kì khiêu khích.

“Đừng náo loạn!” Nàng nhịn không được

cười ra tiếng, sau đó lại lập tức kinh hoàng che miệng lại. Nàng còn

cười được? Nàng đối với hắn hẳn là hận thấu xương, như thế nào ngược lại còn bị chọc vui vẻ cười to?

“Sợ?” Hắn nhíu mày, nhưng ánh mắt lại rạng rỡ tỏa sáng.

“Đúng vậy. Ta phải sợ chứ!” Nàng cố ý sẳng giọng, hết sức ra dáng tiểu cô nương làm nũng.

“Ha ha ha, ngươi thật là thú vị!” Đằng Tuấn cũng cười.

Giờ khắc này, bọn họ trong lúc đó địch ý nhưng lại lặng lẽ biến mất, một cỗ ấm áp lo lắng theo bọn họ trong lòng dâng lên. Khi hai người còn chưa phát hiện, sợi dây tình yêu đã chậm

rãi phát sinh trong tiếng cười, đưa bọn họ gắt gao quấn quanh…