
của Mẫn Tư Viện hắn mới
phát hiện mình cư nhiên lại nghĩ đến cô ngốc kia đến ngẩn người.
Xem ra hắn đã thật sự yêu người con gái kia.
Mẫn Tư Viện cắn môi, tuy rằng nàng không
biết vì sao Hạo Trạch ca vừa rồi lại nhìn bàn tay trái, trên ngón tay
căn bản không có cái gì nhưng mà hắn vừa nhìn đã nở nụ cười.
Mẫn Tư Viện không thể không ghen tị. Anh ấy tươi cười là vì nhắc tới Đường Tiểu Oánh sao? Anh ấy thích nữ nhân kia đến vậy sao?
Nhưng người có tư cách bồi ở bên người Hạo Trạch ca chỉ có nàng, cũng chỉ có thể là nàng thôi!
Không khí nặng nề của bữa tối không lâu
sau liền chấm dứt. Tôn Hạo Trạch trên đường lái xe đưa Mẫn Tư Viện về
khách sạn khuyên nàng nên về Tề gia ở, nhưng nàng ngược lại nói muốn đến nhà hắn, hắn lập tức cự tuyệt. Nàng muốn ở khách sạn thì cứ ở đi.
Quay về nhà đã là chín giờ tối, hắn liền gọi điện cho Đường Tiểu Oánh: “Em đã ăn tối chưa?”
“Ăn rất no, anh đừng lo.”
“Vậy sao?” Tinh thần tốt như vậy có vẻ như thật sự ăn no.
“Anh đã về nhà….?”
“Ừm.”
“Cái kia……” Nàng chần chờ chưa nói.
“Em muốn nói gì?”
“Tề tổng nói với em Mẫn Tư Viện là em họ anh ấy. Còn nữa, anh và chị cô ấy trước kia xảy ra chuyện.”
“Phải không?” Hắn cũng không để ý. Diệc Vĩ nói với nàng cũng tốt, hắn vốn cũng đã nghĩ sẽ tìm một cơ hội nói với nàng.
“Anh không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là cảm thấy hơi mệt.”
“Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút, em không làm phiền.”
“Anh còn tưởng em hỏi như vậy là muốn lại đây giúp anh đâu!”
“Anh muốn em qua nhà sao?”
“Nói đùa thôi, cũng muộn rồi em mau đi
ngủ sớm.” Tuy rằng giờ phút này nghe thấy thanh âm của nàng làm hắn thật sự muốn nàng bồi bên người, nhưng là thời gian cũng không còn sớm, hơn
nữa ngày mai còn phải đi làm.
“Hảo, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tôn Hạo Trạch gác máy, đi vào phòng bếp lấy một ly nước đá trở lại phòng khách.
Tối nay đã nói rõ với Tư Viện không biết
cô ấy có thể tiếp thu được bao nhiêu, bất quá hắn vẫn hy vọng khi hắn
cùng Tiểu Oánh kết hôn, cô ấy có thể vui vẻ mà chúc phúc hắn.
Bởi vì cô ấy là em gái của An Viện.
An Viện cùng một chỗ với hắn đã sáu năm.
Hắn dùng một loại phương thức khác bồi nàng sáu năm — An Viện từng nói
qua nàng rất thích Đài Loan, tương lai nếu có cơ hội sẽ mở công ty áo
cưới ở Đài Loan vì thế hắn quyết định thay nàng hoàn thành giấc mộng.
Hắn không phủ nhận khi An Viện vừa qua
đời hắn luôn khổ sở tự trách mình, nếu lúc ấy hắn lái xe cẩn thận một
chút hoặc là hắn không hôn mê, có lẽ An Viện sẽ không phải chết…… Tôn
Hạo Trạch mi tâm (lông mày) nhíu chặt nhớ lại chuyện năm đó, chuyện đã
qua nhiều năm như vậy hắn vẫn không thể bình tĩnh đối mặt. Cũng vì áy
náy mà hắn đối đãi với Tư Viện như em gái mình, muốn thay An Viện yêu
thương nàng, nàng vốn có người chị gái yêu nàng như vậy mà hắn…
Không biết có phải do thời gian hay
không, vô hình trung hắn đối với việc tưởng niệm An Viện có sự chuyển
hóa như là tưởng niệm thân nhân. Kỳ thật việc này hắn đã nhân ra hai năm trước đây.
Hắn thay An Viện hoàn thành giấc mộng của nàng, sau đó hắn sẽ về Mỹ tiếp quản gia nghiệp hết thảy đều nằm trong
kế hoạch của hắn.
Duy nhất không có trong kế hoạch chính là Tiểu Oánh.
Từ khi gặp cô gái này trái tim hắn đã có
một chủ nhân mới, chấp nhận mở thêm một lần nữa. Tuy rằng hắn một lần
muốn đẩy nàng ra, cũng cho rằng mình không có khả năng thích nàng, thậm
chí bởi vì không muốn làm rõ tâm ý mà nói với nàng nhiều lời quá đáng.
May mắn khi quay đầu lại, cô gái nhỏ kia vẫn dịu dàng cười với hắn.
Nội tâm hắn thực sự cao hứng. Ngày đó cầu hôn nàng không phải là nói đùa mà hắn thập phần nghiêm túc.
Hắn quyết định ngày mai tìm thời điểm
thích hợp đem chuyện của hắn nói rõ ràng với nàng, thỉnh nàng cùng sang
Mỹ. Hy vọng khi hắn nói ra thân phận thật thì đừng dọa nàng chạy mới
tốt.
Dinh Dong!
Tiếng chuông cửa đánh gãy suy nghĩ Tôn
Hạo Trạch. Đã trễ thế này sẽ là ai đây? Hơn nữa quản lý dưới lầu sao
không thong báo cho hắn có khách, hệ thống bảo an của tòa nhà phi thường nghiêm mật, trừ phi là…… Chỉ có một người hắn nói qua không cần thông
báo.
Hắn mở cửa ra, quả nhiên thấy Đường Tiểu Oánh đối hắn cười ngọt ngào.
“Cái kia…… Em nghĩ hay là qua đây xem anh, lúc nãy trên điện thoại âm thanh của anh có vẻ cần có người……”
Lời nàng còn chưa nói xong liền bị người
đàn ông đang khẽ cười, vẻ mặt cảm động một phen kéo vào trong nhà, thân
thể nàng bị đè dán chặt trên cửa, sau đó là những nụ hôn dồn dập.
Kỳ thật nàng là vì lo lắng hắn mới đến.
Mẫn Tư Viện là em gái của người yêu đã
qua đời. Gặp cô ấy làm tâm tình hắn hẳn là không dễ chịu gì, nàng muốn
cùng hắn chia sẻ những khó chịu này.
Những nụ hôn nồng nhiệt dễ dàng khởi động dục vọng trong cơ thể. Bàn tay to hướng hai chân dưới váy bắt đầu xoa nắn……
Hắn không phải là muốn làm trong này chứ? Giây tiếp theo nàng bị bế xốc lên, ngượng ngùng hỏi:“Không vào phòng sao?”
“Quá xa.”
Đúng vậy, nàng cũng biết là xa. Từ phòng
khách đến phòng hắn phải đến mười bước, lại đang đứng ở cửa, chính là…… Ở trong này không phải rất kỳ quái sao?
“Rất khó chịu sao?”
Bây giờ mới hỏi khô