
ừng
Hành động vượt quá của hắn khiến cho cô sinh ra cảnh giác.” Quản lí….”
“Tôi biết, lời tôi muốn nói bây giờ có thể làm cho cô giật mình..” Hắn cố ý tạm dừng vài giây,con ngươi đen như cũ vẫn nhìn chặt vào cô,”Dù sao hai tháng chúng ta cũng quan hệ gần gũi,tôi giống như một mực tìm phiền toái cho cô,nhưng kì thật không phải như vậy.” ( sắp sửa luyên thuyển tỏ tình đó >”< )
Lời nói của hắn làm cho toàn thân cô căng thẳng,lẳng lặng chờ lời hắn nói.
“Nếu tôi nói cho cô, tôi nghĩ muốn cô, cô sẽ trả lời như thế nào ?”
Cả người Giang Liên Ân cứng đờ.
Đây là nói giỡn! Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?
” Hôm nay ngày mấy?” .Cô thốt ra.
” Cái gì?” Đây là đáp án cái gì?
” Không có .” Cô trấn định tinh thần , ngày cá tháng tử còn sớm quá . ” Đừng nói giỡn nữa.”
Được rồi ! Cô lại lầm , nói như vậy hắn thật sự nghiêm túc ? Nhưng câu này rất vớ vẩn.
” Em chán ghét tôi?”. Nhiếp Tĩnh Viễn hỏi.
” Không phải.” Giang Liên Ân thở dài ” Mời anh đứng lên ? Như vậy ….. không thể nói chuyện “
Cô thật sự không có thói quen ngồi trên người con trai. Hơn nữa đó lại là .
Hắn từ từ đứng thẳng dậy , làm cho cô ngồi xuống.
” Nếu tôi không đoán sai ý tứ của anh , anh nói là… ….” Cô thở sâu :” Anh nghĩ muốn theo tôi …. à…… trên giường sao?”
Hắn giơ tay lên giường :” Trừ bỏ cái đó , chúng ta còn có thể làm chuyện khác.”
” Anh nói là quan hệ qua lại sao?” Cô lại hỏi.
Hắn theo lời của cô gật đầu.
” Nhưng ….. nhưng căn bản chúng ta không hiểu đối phương.” Giang Liên Ân kinh ngạc nói.
” Chúng ta có thể chậm rãi hiểu biết đối phương .” Hắn thong thả nói , trong lòng đã có tính toán nên làm như thế nào cho cô đáp ứng.
Cô lắc đầu .” Thật xin lỗi …”
” Cho tôi một lý do cự tuyệt.” Hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, có lẽ đáp án này hắn đã đoán trước.
” Tôi đối với anh … tôi nói là ….. anh là cấp trên của tôi , chúng ta như vậy .. .. rất quái …” Cô tiếp tục lắc đầu :” Tôi không thích công và tư không phân biệt được.”
“ Tôi cũng có nguyên tắc giống vậy , điểm ấy chúng ta rất giống nhau.” Hắn nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô chăm chú :” Tôi đã trải qua một phen đấu tranh trong lòng .”
” Rất xin lỗi , như vậy chúng ta đã đem sự tình biến thành phức tạp , tôi không thích chuyện phức tạp.”
“ Em có thai với người khác sao ?”
Thấy cô không trả lời , hắn tự mình nói :” Nếu sự thật không phải thế , vì cái gì chúng ta không thể thử xem sao?”
Cô kinh ngạc nhìn hắn :” Tình cảm không phải đồ vật này nọ , không được dùng làm thí nghiệm.”
Hắn cười :” Vậy em nói cho tôi biết , trước kia em nói yêu nhau là như thế nào?”
” Đương nhiên là cảm thấy hai bên vui vẻ , vì thích nhau nên mới qua lại với nhau.”
” Thật không? Sau đó thì sao? Vì cái gì mà chia tay?” Hắn lại hỏi.
Ánh mắt của cô tối xầm nhìn xuống dưới .” Anh ấy đã chết rồi.”
Miệng hắn ngừng cười , con ngươi đen lóe lên kinh ngạc , không đoán trước lại có đáp án như vậy.
” Xin lỗi , tôi không thể đáp ứng anh.” Cô đứng lên .” Chuyện này tôi sẽ làm như chưa từng xảy ra , chúng ta vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới.”
” Đợi đã.” Hắn đi theo đứng dậy , chau mày :” Tôi không nghĩ tới …ý tôi nói là ….”
” Tôi biết.” Cô xả ra nụ cười cực nhạt :” Không sao , chúc ngủ ngon.”
HẠmuốn ngăn cô dừng lại để giải thích , nhưng một câu cũng không phát ngôn ra được , chỉ có thể nhìn theo cô rời đi.
Giang Liên Ân vừa đi , hắn lập tức mắng chính mình, hắn không đoán trước sự tình lại biến thành như vậy , hắn nghĩ ra một kế hoạch đi bước tiếp , hắn có tự tin cuối cùng có thể chinh phục cô , nhưng lại không thể rằng trên đường lại xuất hiện sai lầm.
Hắn bước đi ở trong phòng thong thả , ung dung , hắn phải nghĩ biện pháp làm xoay chuyển tình thế mới được.
Một ngày trôi qua , Nhiếp Tĩnh Viễn phát hiện ánh mắt Giang Liên Ân có vẻ sưng phù lên , hình như là đã khóc , nhưng hắn không xác định cô vẫn còn khóc hay không , nghĩ đến cô rơi lệ , trong lòng hắn có một cảm giác quái dị.
Cô ấy vì cái gì mà khóc? Vì người yêu đã chết sao?
” Thật cao hứng lại gặp cô , Anne.”
Giang Liên Ân tiến vào xưởng xí nghiệp Phú Dã , liền bị Cát Lôi nhiệt tình hoan nghênh , thậm chí hắn còn ôm cô thật lâu. ( mắt Anh Viễn tức tối rồi đó , bỏ tay ra ngay , hăm được xí xớn chỵ ta tên Cắt Lợi kia )
” Đã lâu không gặp , Cát Lôi.” Giang Liên Ân cười nói , bởi vì tên của cô có chữ “ÂN” , cho nên tiếng Anh lấy tên là Anne.
” Phú Dã” là bạn khách hàng dài hạn thường xuyên lui tới , trước kia cô thường cùng Chủ Tịch đến thăm hỏi , cho nên cùng Cát Lôi coi như rất quen.
Nhiếp Tĩnh Viễn không vui khi nhìn thấy hai người ôm , Cát Lôi rất nhanh chuyển hướng đến Nhiếp Tĩnh Viễn , cùng hắn bắt tay :” Đã lâu không gặp..”
Nhiếp Tĩnh Viễn lễ phép hàn huyên vài câu , Cát Lôi dẫn hai người vào phòng khách , nghỉ ngơi nửa giờ , mới đi đến phòng họp thoả thuận hợp tác.
Gần đến giữa trưa , tất cả chi tiết đại khái đã được xác định , đi ra phòng họp , Cát Lôi mời Giang Liên Ân ăn bữa tối.
Giang Liên Ân cảm giác được ánh mắt của Nhiếp Tĩnh Viễn , cô gật đầu :” Được , anh muốn đi ăn cơm ở đâu?”
V