
m bước ra phòng ngoại, ôm chăn đến đắp cho phụ thân, sau đó chính mình lấy cao thảo dược đứp vết thương, lại lặng lẽ tiến vào
chăn,dựa vào trong lòng phụ thân.
Nàng biết, sau khi cơn say qau đi phụ thân tuyệt không khủng bố, ngày
mai tỉnh lại, hắn lại hội ôm nàng kêu “Ngoan nữ nhi”, nói nàng là của
hắn tâm can bảo bối, thề không bao giờ nữa uống rượu, không đánh người,
còn có thể mua đường cấp nàng ăn.
Bất quá nàng rõ ràng hơn, chỉ cần có người không cẩn thận nhắc tới mẫu
thân bỏ chạy cùng nam nhân , hoặc là công tác không trôi chảy, phụ thân
vẫn là uống rượu, đánh người.
Ngay cả như vậy, nàng cũng không oán phụ thân.
Bởi vì phụ thân không có giống mẫu thân như vậy, mặc kệ nàng như thế nào khóc cầu, vẫn như cũ cũng không quay đầu lại bỏ xuống nàng, ngồi trên
xe của thúc thúc xa lạ bỏ lại nàng, vô luận nàng đuổi theo xe chạy rất
xa, té ngã bao nhiêu lần, rốt cuộc không quay đầu xem qua nàng liếc mắt
một cái. Bởi vì phụ thân không có giống mẫu thân như vậy, mặc kệ nàng như thế nào khóc cầu, vẫn như cũ cũng không quay đầu lại bỏ xuống nàng, ngồi trên
xe của thúc thúc xa lạ bỏ lại nàng, vô luận nàng đuổi theo xe chạy rất
xa, té ngã bao nhiêu lần, rốt cuộc không quay đầu xem qua nàng liếc mắt
một cái.
Chỉ cần cha không bỏ rơi nàng, không bỏ nàng một mình thì khổ thế nào nàng cũng chịu được, đau đớn đều có thể ẩn nhẫn
Mạc Vũ Phi xoa xoa mắt, lại gần cha một chút, trong đầu miên man suy
nghĩ, phải trở thành nữ tổng thống, không cho bất cứ kẻ nào bán rượu,
như vậy trên đời này cha sẽ không có cơ hội uống rượu đánh người nữa
thật là tốt………
Trên khuôn mặt bị đánh, thản nhiên nổi lên một ý cười
“Mạc Vũ Phi? Mạc Vũ Phi?”
Ôn Duẫn Bân vai đeo cặp sách, tay đút túi quần, bộ dạng lưu manh cà lơ phất phơ, hướng tới khu nhà hẻo lánh.
Nếu có người nói với hắn, tương lai hắn cùng tiểu nữ sinh kia, khẳng
định là bị hắn đánh, nhưng ai biết lại kì lạ như vậy, từ ngày đó sau,
bọn họ hai người thế nhưng hai người ba ngày đều không hẹn mà gặp, nếu
không phải ánh mắt cảu Mạc Vũ Phi rất trong suốt, thần thái tự nhiên,
hắn thật hoài nghi mị lực của khuôn mặt tuấn tú này, ngay cả tiểu muội 8 tuổi cũng bám theo hắn………..
Ngày thường cũng lười giao tiếp với người ngoài, cũng không thể đối “Ân
nhân cứu mạng” Nhìn như không thấy, vì thế hắn mời nàng đi ăn hambuger,
uống trà sữa, lại tán gẫu vài lần, hắn phát hiện tiểu nữ sinh 8 tuổi
này, ngôn ngữ cử chỉ so với những đứa trẻ cùng tuổi trưởng thành sớm
hơn, không bằng hắn nghĩ đến ngây thơ, nói chuyện thật tốt, ở chung cảm
giác không xấu, mỗi khi tâm tình không tốt không phải học bổ túc hắn
liền theo thói quen chạy tới cùng nàng bầu bạn.
Hắn tuyệt đối không xem nàng đi mua rượu vào buổi tối, chính là buổi tối tìm lão ba say rượu, cho nên đồng tình tràn ra, có rảnh sẽ quan tâm một chút Mạc Vũ Phi, hắn chính là nhàm chán tìm người làm bạn, tuyệt đối
không phải cái loại này hảo tâm.
Ôn Duẫn Bân trong lòng nói nhỏ, ánh mắt lại dán chặt vào thân hình nhỏ
bé ảnh mà dần dần long khởi, rõ ràng lo lắng cùng với suy nghĩ lạnh lùng trong đầu tương phản.
“ Thật là! Tiểu oa nhi giờ này lại khóc ở đây à! Chạy đi!”
Lúc trước hắn còn xem tiểu oa nhi buổi tối không ở nhà còn chạy đi
đâu, trong nhà thế nhưng không ở quản, tò mò truy vấn, nàng liền đem
“Việc xấu trong nhà” toàn bộ đều nói cho hắn- lão mẹ đi lấy người khác,
lão ba say rượu, bởi vì nhà có người mới thuê nên…..
Ai, khó trách nàng một cái tiểu nữ sinh tình nguyện mỗi đêm đi tìm ba về nhà cũng không nguyện ở nhà.
Bỗng dưng, hắn nhìn thấy Mạc Vũ Phi bộ dạng khả nghi đứng ở siêu thị
trước cửa, nhìn đến có người vào siêu thị liền tiến lên, nửa đường lại
lui về tại chỗ, một bộ muốn cùng người khác bắt chuyện lại không dám mở
miệng.
Ngươi ở trong này làm cái gì?” Ôn Duẫn Bân bước nhanh chạy đến nàng trước mặt.“Ba ngươi lại bảo ngươi tới mua rượu?”
Mạc Vũ Phi lắc đầu, nguyên bản tích tụ không ra hai hàng lông mày rốt
cục giãn ra, lộ ra hồn nhiên tươi cười.“Ôn ca ca, ngươi có thể cho ta
mượn tiền mua sữa?”
Ôn Duẫn Bân sửng sốt. Nàng nên sẽ không là đói chịu không nổi, tưởng
hướng người qua đường vay tiền mua ăn lại không dám mở miệng, cho nên
mới ở trong này bồi hồi không đi đi?
“ Đã mấy giờ mà cha người không cho ngươi ăn, ba ngươi rốt cuộc có nhớ mình còn có nữ nhi cần nuôi dưỡng?”
Nếu không hỗ trợ nàng khiêng người cha xay rượu, xác nhận ba con có điểm tương đồng, bằng không hắn nghĩ nàng là nhặt được ở ven đường.
“ Ngươi cũng không phải con mèo nhỏ, uống sữa sao có thể no, đi ta mời ngươi ăn thịt bò!”
“Ta không quan hệ, trước mua sữa được không?” Mạc Vũ Phi kéo lấy vạt áo
sơmi của hắn, vẻ mặt lo lắng.“Ta sợ cẩu cẩu hội đói chết.”
“Cẩu? Ba ngươi cũng chưa đủ tiền dưỡng nữ nhi, còn nuôi chó?”
“Là có người vứt bỏ cẩu cẩu, hảo tiểu, thật đáng yêu, ta đến trường thời điểm phát hiện nó kêu thật đáng thương, nhưng là ba ba buổi sáng còn
tại ngủ, chưa cho ta tiền mua bữa sáng, không có cái gì uy cẩu cẩu ăn
Hắn vẫy vẫy tay, đánh gãy lời nàng tường thuật.“Đã biết, mua sữa liền mua sữa.”
Này tiểu