
ết định thật nhanh, Lâm Nguyệt Nhi rõ ràng là muốn
giết Yến Thanh Hiệp, mà bên phía Hoàng Thiên Cung là đang cứu người, cho nên không nói hai lời, liên hợp Hoàng Thiên Cung đuổi đi Lâm Nguyệt
Nhi, sau đó đưa toàn bộ bọn họ về khách điếm.
Lâm Nguyệt Nhi sao có
thể bỏ qua? Suốt đêm đem Quân Lâm Hải đuổi về Quân Sơn thế gia, một phen khóc lóc kể lể, làm đến lão thái quân tức giận không thôi, lúc này sai
cao thủ, muốn bắt Yến Thanh Hiệp trở về hỏi tội.
Cho nên, tuy rằng
Yến Thanh Hiệp ngậm chặt miệng, nhưng mà chỉ mới vài ngày, trên giang hồ cũng đã đem chuyện này truyền đến ồn ào huyên náo, Thiếu trang chủ
không muốn biết cũng biết.
“Quân Sơn thế gia liền rất giỏi a, chẳng lẽ chúng ta Chú Kiếm Sơn Trang là đồ bỏ?”
Thiếu trang chủ đầu tiên là nổi giận, sau đó là cười lạnh, tiếp theo vội vàng chạy về Chú Kiếm Sơn Trang, cũng bắt đầu sai cao thủ đến bảo hộ Yến
Thanh Hiệp.
Đáng thương Yến Thanh Hiệp lúc này thân thể mới khôi phục được hai ba thành, kéo cũng không kéo được hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ
thở dài một tiếng. Lo lắng nửa ngày, hắn quyết định tự mình lên Quân Sơn giải quyết cái cọc ân oán này.
Nhưng mà, trước đó, Ách Ba bên này trước phải an bài tốt mới được.
Yến Thanh Hiệp mấy ngày nay vẫn không có nhìn thấy Ách Ba.
Cốc Thiếu Hoa cũng không nhìn thấy Ách Ba.
Bởi vì từ ngày đó về sau, Ách Ba liền vẫn ở lỳ trong phòng không ra cửa, ngay cả đồ ăn đều là tiểu nhị đưa vào.
Cốc Thiếu Hoa không phải tay tình ái lõi đời, lại càng không muốn nói đi
nghiền ngẫm tâm tình Ách Ba, Ách Ba không đi, hắn cũng không đi ra, vừa
lúc thừa dịp này đem mình nhốt tại trong phòng điều tức. Ngày đó bắn Yến Thanh Hiệp một lóng tay, liền cảm thấy được nội lực càng phát ra khó có thể khống chế, trong lòng hắn vướng bận Ách Ba, tự nhiên là trăm triệu
luyến tiếc chết đi, cho nên chỉ cần có thời gian, liền điều tức vận khí
áp chế nội lực. Cốc Thiếu Hoa cũng không biết đến tột cùng có thể áp chế bao lâu, nhưng nếu là có thể sống lâu một ngày cũng là tốt.
Đêm nay, Cốc Thiếu Hoa trong tai nghe được cách vách phòng truyền ra tiếng cửa
phòng mở rất nhỏ, đột nhiên bừng tỉnh, vô thanh vô tức đi ra ngoài cửa,
đã thấy Ách Ba đang rón rén rời đi.
Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, ánh trăng sáng rõ, không cần đèn dầu vẫn là có thể thấy rõ đường, Cốc Thiếu Hoa cũng sẽ không lo lắng Ách Ba sẽ vấp đến cái gì, vô thanh vô tức lại theo ở mặt sau Ách Ba.
Hắn phát thệ qua, không bao giờ... nữa rời đi Ách Ba nửa bước, tự nhiên là muốn nói được làm được.
Ngay từ đầu, Ách Ba còn không biết phía sau có người theo, nhưng khi ngang
qua chỗ rẽ, đột nhiên phát hiện hơn một cái bóng, bỗng nhiên quay đầu
lại, đối diện là đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cốc Thiếu Hoa.
Sợ run một lát, Ách Ba thật cũng không có quá mức giật mình ── hắn sớm
đã thói quen Cốc Thiếu Hoa xuất quỷ nhập thần.
Môi giật giật, Ách Ba
hình như muốn hỏi cái gì, yết hầu phát không ra tiếng cuối cùng ngăn trở hắn. Gục đầu xuống, Ách Ba tiếp tục đi phía trước đi, không vài bước
liền tới phòng của Yến Thanh Hiệp.
Muốn gõ cửa, lại do dự, Ách Ba
đang ở trước phòng Yến Thanh Hiệp bồi hồi một lát, cánh cửa kia kẹt một
tiếng, lại tự mình mở. Yến Thanh Hiệp sắc mặt hơi trắng, từ bên trong
cửa đi ra, đứng ở dưới ánh trăng, tuy rằng thương thế chưa lành, nhưng
thân thể lại đứng thẳng tắp, như trước có loại hơi thở làm cho Ách Ba
cảm giác tin cậy.
“Đã trễ thế này, có việc gì sao?”
Yến Thanh Hiệp nhìn thấy Ách Ba, trên mặt lộ ra vài phần cao hứng. Đã nhiều ngày hắn
bị Thiếu trang chủ nhìn kỹ, vẫn không có biện pháp tìm Ách Ba cẩn thận
nói chuyện, thật vất vả Thiếu trang chủ đi rồi, hắn đang nghĩ tới ngày
mai phải đi tìm Ách Ba, lại nghe đến tiếng bước chân của Ách Ba ở ngoài
cửa bồi hồi.
Ách Ba cúi đầu, một bàn tay nắm chặt, một hồi lâu mới
rốt cục có dũng khí, ngẩng đầu, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, đưa
cho Yến Thanh Hiệp.
Yến Thanh Hiệp sửng sốt, nương ánh trăng mới nhìn rõ chữ trên giấy, vết mực đã cũ, hiển nhiên không phải mới viết, thẳng
đến hôm nay mới lấy tới cho hắn.
『 ta không biết, ta có không có ca ca. 』
Trên tờ giấy chỉ có một câu đơn giản.
“Ngươi không phải Mạc Bạch?” Yến Thanh Hiệp nhìn xem Ách Ba, lại nhìn xem Cốc
Thiếu Hoa theo ở phía sau hắn, trong lòng nghi hoặc một lát, từ cổ cởi
xuống tảng đá, đưa cho Ách Ba, “Ngươi xem, đây là đồ gia truyền của Mạc
gia, ta có một cái, của ta đệ đệ cũng có một cái, hai cái giống nhau như đúc.”
Đúng rồi, tảng đá này, chính là tảng đá này, đêm đó, Yến Thanh Hiệp nói qua, hắn thế nhưng quên.
Ách Ba nháy mắt liền đỏ mắt, hai tay giơ giơ từ trên cổ cởi xuống tảng đá
giống nhau như đúc kia, đột nhiên nhét vào trong tay Cốc Thiếu Hoa, chôn đầu rồi chạy ra ngoài.
Tảng đá này không phải của hắn, là Cốc Thiếu
Hoa cho, cho nên Cốc Thiếu Hoa mới là đệ đệ Yến Thanh Hiệp. Ách Ba cảm
thấy được chính mình giống trò khôi hài, người khác đối hắn tốt, hắn coi như bảo bối thu nhận, lại thì ra mặc kệ là Cốc Thiếu Hoa hay là Yến
Thanh Hiệp, đều là nhận sai người. Nhưng mà là dựa vào một tảng đá mà
thôi