
t hiện ra mộ của chúng ta, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, tại sao mộ lại có đồng hồ đeo tay, thẻ tín dụng, ha ha! Có chẻ đầu bọn họ ra chắc cũng không hiểu được!" Tâm Di thật giỏi có những suy nghĩ khác thường nhỉ!
Nghĩ đến khảo cổ, cô lại nhớ đến Thiên Phàm, "Thiên Phàm, cậu giờ thế nào rồi, có tiếp tục phát triển khảo cổ và tiền hay không, còn nữa, cha mẹ của Tử Kiện cũng không biết thế nào rồi, haizzzz!"
Nghĩ ngợi lung tung rất lâu, cô nhìn lại đồng hồ, đã hơn 4 giờ sáng
rồi, nhìn qua khe cửa, đã thấy lờ mờ bên ngoài trời đã sáng, vả lại nghe được tiếng gà gáy, lúc này, là thời gian người ta ngủ say nhất.
"Không đến nỗi nào." Tâm Di lấy trong cái túi nhỏ ra một con dao găm
Thụy Sĩ, bắt đầu cắt miếng kim loại trên cửa. Vu Tiếu Tuyền này cũng kỳ
quái, nhốt Tâm Di ở khá xa phòng của bọn họ, lúc cô cắt miếng kim loại
phát ra tiếng bọn họ cũng không nghe thấy, nếu họ nhốt Tâm Di ở bên cạnh phòng mình, Tâm Di chắc chắn không dám dùng chiêu này.
Dao của Thụy Sĩ có khác rất là sắc bén, huống chi ván cửa cũng không
dày, Tâm Di không tốn nhiều sức, thì đã cắt được cửa, sau đó cô dùng sức đá cửa. cửa bị đá rơi xuống đất, phát ra tiếng rầm, lúc này, Tâm Di
nhanh chóng chui xuống gầm giường.
Tiếng động lớn như vậy chắc chắn kinh động đến người khác rồi, mọi
người đồng loạt chạy ra khỏi phòng, Lã Tứ Nương chạy đến đầu tiên, bọn
người của Vu Tiếu Tuyền cũng nối gót theo sau, thấy giường trống không
có người, Lã Tứ Nương tri hô lên đầu tiên: "Cô ta trốn rồi."
Vu Tiếu Tuyền tới trước giường sờ chăn, có hơi khó hiểu, "Cô ta làm sao qua mặt được, chăn vẫn còn ấm này?"
Tần Phong gấp rút: "Đừng lo lắng quá, mau đuổi theo đi!"
"Được, mọi người chia nhau đuổi theo, nhớ rõ, đừng làm cô ta bị thương." Vu Tiếu Tuyền căn dặn.
Không thấy động tĩnh gì, Tâm Di từ dưới gầm giường chui ra, phủi phủi bụi trên người, "A! Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, câu
nói này của ai nói vậy ta, quá hay luôn! Mình không thể ở đây thêm nữa,
nhưng mình lại không thể rời khỏi đây, sẽ đụng mặt bọn họ mất, trốn chỗ
khác vậy, vẫn là cách cũ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất,
phòng của tổng đà chủ là an toàn nhất."
Đuổi theo phải cần có thời gian, đi về, cũng mất hai ba tiếng, đợi sau khi mọi người kéo về sơn trang, thì đã 7 giờ sáng rồi.
Tần Phong vẻ mặt lo lắng, "Đà chủ, chúng tôi đuổi theo rất xa, cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì cả."
"Đông Nam Tây Bắc đều không có dấu vết của cô ta, cô ta rốt cuộc làm sao trốn được chứ?" Vu Tiếu Tuyền thật sự không hiểu nổi.
"Đà chủ, bây giờ phải làm sao, phải đi đổi người ngay rồi!" điều Tần Phong lo lắng nhất là việc này.
Vu Tiếu Tuyền nhìn Lã Tứ Nương. Lã Tứ Nương hiểu ý gật đầu, bỏ đi ra ngoài, một lát sau, Tâm Di bước vào.
Tần Phong sững sờ: "Cô ta...?"
"Là Tứ Nương đóng giả đó." Vu Tiếu Tuyền giải thích.
Tần Phong khen ngợi: "Tài hóa trang của Tứ Nương càng ngày càng điêu luyện, nhưng mà, nói chuyện thì lộ tẩy mất."
"Vậy thì đừng nói, cứ làm như bị điểm huyệt, đi thôi, hy vọng tất cả
đều thuận lợi." Vu Tiếu Tuyền không còn thời gian để suy nghĩ, Tâm Di
chính là lợi dụng tâm lý nôn nóng đổi người của họ.
Đợi tất cả rời khỏi nông trang, Tâm Di ló ra phòng khách, "Ổn rồi,
đều đi cả, mình cũng phải đi thôi, nhưng mà, mình còn muốn xem có gì đem theo được không đã." Cô lại chạy về phòng Vu Tiếu Tuyền, trong phòng
rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn, mấy cái ghế, trên tường treo
vài bức tranh, trong góc tường là kệ sách, trên kệ toàn là sách.
Tâm Di đứng ở cửa quan sát một lượt: "Lúc nãy mình không dám động
vào, bây giờ thì không khách sáo đâu nhá. Theo những gì mình thấy trong
phim ảnh truyền hình, phòng của mấy nhân vật đầu não thường có cơ quan,
mà đều ở mấy chỗ này, sau bức tranh treo tường." Nói xong, cô kéo mấy
bức tranh xuống, "Không có, vậy thì sau kệ sách, hôm qua nhìn thấy mình
xem sách, anh ta rất khẩn trương." Vừa nói vừa liệng tất cả sách xuống
đất, sau đó gõ vào kệ sách, "Cũng không có."
Thế là cô chuyển ánh mắt qua cái giường, "Sớm biết vậy đã lật giường
trước rồi!" cô ném tấm đệm chăn xuống đất, sau đó ra sức lật khung
giường, "Ơ, sao cũng không có?"
Tâm Di không chịu bỏ cuộc, chuyển hướng sang bức tường, cô gõ gõ vào
tường, cũng không phát hiện ra được gì, tức quá bỏ lại ghế ngồi, bỗng
nhiên lại đứng dậy, lật từng cái ghế xem, cuối cùng ngồi lại lên ghế:
"Không thể nào, sao lại không có gì cả vậy!" Cô tiện tay cầm tách trà
trong khay lên, sau đó lấy cái bình, bình nhấc không lên được, hai mắt
cô lập tức sáng rỡ, "A ha, té ra ở đây." Lập tức đem mấy tách trà bỏ ra
ngoài, sau đó xoay bình trà sang trái phải, cuối cùng xách cả khay trà
và bình trà lên.
Giữa kệ sách có một cái hốc, trong hốc có một quyển sổ.
Tâm Di lật xem quyển sổ, "Oa, đồ tốt!" lập tức bỏ quyển sổ vào trong
túi nhỏ, sau đó nghĩ tới chuyện rời khỏi, đi đến cửa cô lại đứng lại,
quay đầy nghĩ ngợi, ra khỏi cửa. Sau đó thấy Tâm Di vội ôm bó rơm, mang
củi tới, rải khắp nơi trong nông trang, sau đó đập bể một hũ rượu, rượu
cũng tràn ra khắp nơi.
Sau