
ách cách, chi bằng chúng ta vào trong nhà nói chuyện!"
"Thật ngại quá, Tâm Di đang vội ra ngoài, hôm nay Hộ bộ Thị lang mời
cơm, nếu nương nương muốn mời Tâm Di, phiền nương nương gửi thiệp đến
trước, Tâm Di còn sắp xếp thời gian. Mong nương nương thứ lỗi! Mai Lan
Trúc Cúc, Đại Hổ, Nhị Hổ, chúng ta đi, đừng để người ta phải đợi." Nói
rồi dẫn đầu đoàn người rời đi, bỏ mặc Dư phi đứng đó.
Dư phi ngây người nhìn theo bóng Tâm Di. Ha! Lễ vật nhận cũng đã nhận rồi, lại bỏ ta lại đây là ý gì chứ?!
Cùng lúc đó, Na Lan phủ cũng đang cân nhắc việc mời tiệc Tâm Di. Na
Lan Hoằng vốn muốn mời, ý thì đã rõ mười mươi nhưng bị Na Lan Đức Duật
phản đối kịch liệt, lý do: các vị a ca mời cô ta vì muốn biết nội dung
di chiếu, quan lại trong triều mời đương nhiên đều có mục đích riêng,
chúng ta chẳng có chuyện gì cần nhờ vả cô ta nên cần quái gì phải mời.
Tuy Na Lan Hoằng thấy con trai nói cũng có lý, nhưng người khác đều
mời mỗi nhà mình là không, sợ Tâm Di phật ý lại nghĩ này nghĩ nọ. Cha
con tranh luận đương đến hồi gay cấn thì Tiết Ngôn đến. Ông này tìm bạn
già Na Lan cũng chính vì chuyện đó, đương nhiên còn có ba chị em.
Thu Yến làm cái đuôi theo sau.
Na Lan Đức Duật thấy Sở Cầm và Hồng Dao còn chấp nhận được, độc mỗi
Thu Yến là anh tuyệt đối không muốn dính dáng, tính kiêu kỳ ngạo mạn của vị tiểu thư này thực khiến anh đau đầu nhưng giờ có muốn lỉnh cũng
chẳng kịp.
"Na Lan huynh, huynh mau giúp tôi quyết định đi!" Tiết Ngôn vừa vào đã oang oang.
"Văn Hầu, tôi cũng muốn huynh cho ý kiến đây!"
Nghe Na Lan Hoằng nói vậy, Tiết Ngôn liền hỏi: "Huynh có việc gì? Không phải là chuyện mời Tâm Di cách cách đấy chứ?"
"Không sai!"
"A mã, Tiết đại nhân, con nghĩ chúng ta không cần thiết phải theo
đuôi người khác, chẳng khác nào tự làm xấu mặt mình, hoàng thượng cũng
không vì chúng ta có mời cô ta hay không mà phân biệt đối xử." Ngừng lại một lúc, Na Lan Đức Duật nói tiếp: "Dù ai là hoàng đế, chúng ta cứ tận
tâm tận lực với công việc của mình là được."
"Na Lan công tử nói có lý!" Sở Cầm tán đồng.
"Mời thì có sao, đằng nào thì người ta cũng đều mời cả." Đây là ý kiến của Thu Yến.
"Muốn mời mọi người đi mà mời, đến lúc đó con không tiếp đâu đấy! Nói thật con chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về cô ta, bảo con theo sau nói
những lời cô ta thích nghe, nằm mơ!" Na Lan Đức Duật nói xong đứng dậy
bỏ ra ngoài.
Na Lan Hoằng cau mày: "Duật nhi, con không thể ở lại tiếp sư tỷ muội Thu Yến một lúc chắc."
"A mã, Đỗ Thành Á bệnh ba ngày nay, con trực thế cậu ta ba ngày, mệt
chết được, giờ con chỉ muốn ngủ một giấc!" Không phải Na Lan Đức Duật
kiếm cớ, anh quả thực cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tuy võ công của Na Lan
ít ai sánh kịp nhưng anh không phải mình đồng da sắt, đòi anh ép mình
tiếp chuyện ba vị tiểu thư này, lúc này e còn khó hơn hái sao trên trời.
Tâm Di ngày ngày dự yến, cứ đi là có quà đem về, lần nào Tâm Di cũng
nói cứ tạm để đấy hẵng, chừng nào rảnh rỗi xếp sau, bọn Tiểu Trúc Tử
chẳng dám tự ý động vào thành ra trong phòng đâu đâu cũng thấy hộp to
hộp nhỏ chất đống.
Cuối cùng thì tối nay cũng không có tiệc tùng gì, Tâm Di mới định sắp xếp lại, nếu còn để mặc đó e đến chỗ ngủ cũng thành vấn đề, trách chỉ
trách bản thân, trước nay quen thói tiện đâu quăng đấy, thói xấu này
theo Tâm Di đến tận Thanh triều. Dọn dẹp một hồi Tâm Di bắt đầu cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, đành kêu "đàn em" vào giúp.
Sáu người đầu tắt mặt tối, tay chân muốn loạn cào cào lao vào phân
loại đủ thứ quà cáp, cứ được một lúc là Tiểu Mai Tử cất tiếng hỏi: "Cách cách, những thứ này cất đâu ạ?"... lúc sau, Tiểu Cát Tử lại nói: "Cách
cách, trong tủ hết chỗ để rồi."
Tâm Di ngồi nhìn bọn họ chạy qua chạy lại xếp xếp dọn dọn, nhìn thôi
cũng đủ chóng mặt: "Thôi, ngừng, ngừng lại cả đi, đừng dọn nữa." Tâm Di
ngăn bọn họ lại.
Sáu người dừng tay, không hiểu Tâm Di định làm gì.
"Sao thế cách cách?" Tiểu Cát Tử hỏi.
"Ngoài những thứ hoàng thượng ban tặng và số tranh chữ này, cả thứ
này, này nữa..." Tâm Di chỉ vào mấy chiếc rương nói, "Còn lại các ngươi
thích gì cứ lấy tự nhiên."
"Cách cách, đây đều là quà của các vị nương nương, phúc tấn và vương công đại thần tặng cách cách." Tiểu Mai Tử nói.
"Đã tặng ta rồi thì là của ta, ta muốn làm gì chả được, đừng khách sáo, thích gì cứ lấy." Tâm Di không buồn để tâm...
Tiểu Trúc Tử nhảy cẫng lên vì vui sướng: "Cách cách, thật có thể lấy được?"
"Ta nói được là được, ta ra Ngự hoa viên đi dạo một vòng, các ngươi
từ từ lựa, đừng tranh nhau sứt đầu mẻ trán là được." Nói rồi Tâm Di mở
cửa đi ra ngoài.
Tâm Di sợ có mặt mình ở đó bọn họ ngại không dám lấy. Vừa bước đến
cửa sân đã nghe thấy trong phòng vọng ra một chuỗi tiếng "binh binh bốp
bốp" và tiếng người la hét như có bạo động.
Tâm Di lắc đầu, đưa tay bịt tai,chân không dừng bước,vừa đi vừa tự
nhủ: "Không phải đánh nhau vỡ đầu thật chứ! Nếu thế thì là tội lỗi của
mình hết."
Sau hai tiếng đồng hồ lượn Ngự hoa viên, về đến phòng, mắt Tâm Di thiếu nước rớt khỏi tròng.
Phòng bừa như bãi rác thì thôi không đề cập nhiều làm gì, hướng ố