
ng gia chặt bớt ngưỡng cửa, có điều là... đến lúc đó chủ ngươi chặt ngưỡng cửa hay chặt ngươi thì
phải xem phúc ấm tổ tiên nhà ngươi thế nào." Ai ngờ Tâm Di chẳng hề tức
giận còn mỉm cười nói với lính gác, dứt lời liền quay đầu về phía sáu
"cái đuôi", nói: "Đi thôi, chúng ta dạo một vòng phố xá!"
Sáu người lục tục theo gót Tâm Di, mình Nhị Hổ tụt lại sau cùng, rút
lệnh bài giắt ở hông giơ ra trước mắt lính gác, còn mỉm cười với bọn họ. Đám lính canh cửa tức khắc há hốc miệng, sợ toát mồ hôi.
Bọn Tâm Di bị chặn ở bên ngoài, Dận Chân ở trong phủ chẳng hề hay
biết. Tứ vương gia nhà ta đã đợi đến phát cuồng, muôn phần lo lắng.
Tiệc rượu được bày biện sẵn sàng trong phòng khách Ung vương phủ. Dận Chân đứng ngồi không yên, sải bước đi qua đi lại trong phòng, Long Khoa Đa cũng sốt ruột đứng trên bậc cửa ngóng ra.
Dận Chân hỏi bằng giọng có phần bực bội: "Đã vào cung hỏi thử chưa?"
"Hỏi rồi ạ, nghe bảo mới sáng ra cách cách đã rời cung. Kinh thành có nhiều nơi thú vị thế, hay là cách cách ham vui, quên cả thời gian?"
Long Khoa Đa trả lời.
"Quên cả thời gian?" Dận Chân cười nhạt, "Ngươi cho cô ta là con nít
ba tuổi?! Đừng học đám lão bát coi thường cô ta. Nha đầu này chẳng vừa
đâu! Bọn họ có ai moi được lời nào từ miệng cô ta? Không những thế còn
bị cô ta chửi khéo. Chút nữa liệu mà ăn nói cẩn thận, đừng giơ mặt ra
cho người ta mắng, hỏi được là tốt nhất, hỏi không ra cũng chẳng sao, cứ thiết lập quan hệ với cô ta trước đã, khiến cô ta cảm thấy chúng ta
không có ý đồ gì, chỉ thuần túy mời cơm thôi." Đang nói chợt thấy lính
gác đi đến, vội hét gọi, "Các ngươi nhớ mở to mắt ra, cách cách đến lập
tức thông báo, bổn vương đích thân ra đón!"
"Vâng!" Lính canh đáp xong lại ấp úng hỏi: "Vương gia, là vị cách cách nào thế ạ?"
"Còn cách cách nào nữa, đương nhiên là Tâm Di cách cách!" Dận Chân trách.
"Ơ... hồi bẩm vương gia, bên ngoài có một vị tự xưng là Tâm Di cách cách!" Lính gác bắt đầu cảm thấy không lành.
"Sao!" Dận Chân mắng, "Tại sao các ngươi không thông báo!"
Lính gác run lẩy bẩy, nói không nên lời: "Vương gia thứ tội, nô tài... nô tài... nô tài vừa đắc tội cách cách."
Dận Chân vung tay tát cho lính gác một cái, không nói thêm lời nào, lập tức bước ra cửa.
"Ngươi chết chắc rồi." Long Khoa Đa nhìn lính gác nói.
Anh này "uỵch" một tiếng quỳ xuống: "Xin đại nhân cứu mạng!"
"Cầu xin ta vô ích, lát nữa đợi cách cách vào, ngươi đi cầu xin cách
cách ấy!" Dù gì Long Khoa Đa cũng chỉ cho anh ta con đường sống.
Dận Chân ra đến cửa phủ chỉ thấy mỗi mình Đại Hổ đứng đó. Nhìn thấy Dận Chân, Đại Hổ vội vàng hành lễ: "Bái kiến vương gia."
"Cách cách đâu?" Dận Chân ngó quanh không thấy người mình muốn tìm, chỉ lo Tâm Di bỏ về thì công cốc, liền hỏi Đại Hổ.
Đại Hổ chỉ vào tượng sư tử đá cạnh cửa, Dận Chân vội theo chỉ dẫn của Đại Hổ, vòng qua sư tử đá mới thở phào, thì ra Tâm Di đang tựa người
trên tượng sư tử, tay vung vẩy nhánh cỏ sâu róm giết thời gian, thấy Dận Chân đứng trước mặt vẫn cố tình làm ngơ.
Dận Chân đành cười lấy lòng Tâm Di: "Cách cách, tiểu vương không đón tiếp từ xa, mong cách cách lượng thứ."
Tâm Di ném nhánh cỏ sâu róm xuống đất, mát mẻ: "Người ta nói 'cửa nhà quyền quý sâu tựa biển', hôm nay Tâm Di coi như được lĩnh giáo.
Vương gia, ngài mời cơm hay tính mời Tâm Di đứng ngoài cửa vậy?"
"Cách cách đừng giận, có gì chúng ta vào trong phủ nói tiếp. Tiểu
vương giao bọn nô tài không có mắt nhìn người ấy tùy cách cách định
đoạt." Hiện tại Dận Chân nào dám đắc tội Tâm Di.
Dỗ được Tâm Di vào phủ, vừa đến đại sảnh, Tâm Di đã thấy tay lính
canh ban nãy quỳ ở đó rồi. Long Khoa Đa vội bước lên trước: "Diện kiến
cách cách!"
Lính canh vừa nhìn thấy Tâm Di liền cúi đầu lạy hết lần này đến lần khác: "Cách cách tha mạng!"
"Đứng dậy đi, sau này mắt đừng có mọc trên đỉnh đầu, xem thường người khác." Tâm Di chẳng hơi đâu để ý ba cái chuyện vặt!
"Còn không cút!" Dận Chân quát.
"Tạ ơn cách cách, tạ ơn vương gia!" Lính gác lạy thêm cái nữa mới lui ra, Long Khoa Đa khép cửa phòng khách, bàn tiệc chỉ còn lại Tâm Di, Dận Chân và Long Khoa Đa, Tâm Di ngồi giữa.
Dận Chân rót đầy chén Tâm Di và chén của mình rồi nâng chén lên, nói: "Vừa nãy tiếp đón không được chu đáo, tiểu vương tự phạt mình một
chén." Uống cạn một hơi lại rót đầy, "Chén này tiểu vương mong cách cách bỏ quá cho chuyện ở Ngự hoa viên."
Tâm Di cười nói: "Chuyện nhỏ ấy mà, vương gia cũng vì an nguy của hoàng thượng, Tâm Di không để bụng đâu."
Long Khoa Đa ngồi bên cạnh, vừa rót rượu cho mình vừa nói: "Cách cách khoan hồng đại lượng khó ai bì kịp, Long Khoa Đa và vương gia xin kính
cách cách."
Ba người cùng cạn ly, Dận Chân nhiệt tình gắp thức ăn mời Tâm Di:
"Cách cách nếm thử xem tài nghệ đầu bếp bổn vương phủ có hơn nơi khác?"
Tâm Di thử một miếng, hỏi: "Đây là món gì? Thật đặc biệt."
Dận Chân đắc ý nói: "Món này làm từ cá và tay gấu, đặc biệt lắm phải không?"
"Được cả cá lẫn tay gấu, đến Ngự thiện phòng cũng không có món này,
vương gia, ngài giấu trong phủ một đầu bếp tài ba đấy!" Tâm Di nửa khen
ngợi nửa nói móc Dận