Pair of Vintage Old School Fru
Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "chân Mệnh Thiên Tử"

Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "chân Mệnh Thiên Tử"

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327581

Bình chọn: 7.5.00/10/758 lượt.

n mặt người chết, "Sắc mặt bà ta có

vẻ rất đau đớn, theo như miêu tả của Hà Thụ Bình thì bệnh của người đàn

bà này thuộc dạng mãn tính, chức năng tim không hoàn thiện. Nếu nói chết vì suy tim cũng không phải là không có lý."

Tiếp đó Tâm Di mở khoang miệng của nạn nhân ra xem, rồi bắt đầu nắn

lần theo xương từ trên xuống dưới, nhưng không phát hiện ra chỗ xương

nào bị gãy cũng không thấy bất cứ thương tích gì.

Tâm Di ngừng tay, gọi: "Tiểu Trúc Tử, Tiểu Lam Tử, lại giúp ta một tay."

Tiểu Lam Tử thất kinh hồn vía: "A! Chúng tôi ư?"

Tiểu Trúc Tử cũng trưng ra vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng: "Sao lại kêu

bọn tôi chứ?" Nói rồi chỉ Đại Hổ và Nhị Hổ, "Bọn họ không được sao?"

"Hai người họ là đàn ông, không tiện." Ý của Tâm Di rõ đến thế là cùng.

Tiểu Trúc Tử buột miệng nói: "Thế chúng tôi chẳng phải đàn...?" Chữ

cuối cùng phải nuốt vào trong bụng không thốt ra được, cả hai đành vác

bộ mặt thiểu não lết đến bên người chết.

"Lật tử thi lại cho ta." Tâm Di chỉ huy.

Bộ dạng của Tiểu Trúc Tử không thoát qua cặp mắt Na Lan Đức Duật. Anh cứ nghĩ Lan, Trúc chẳng qua là hai người hầu, giờ mới để ý kỹ. Nhưng

Tiểu Trúc Tử trông có vẻ nhỏ con, Tiểu Lam Tử cũng chẳng lớn hơn Tiểu

Trúc Tử là mấy, vẫn chỉ là hai tên nhóc, không dễ phân biệt như thái

giám thành niên nên dù nhìn thế nào cũng chẳng nhận ra, "Bọn họ là công

công? Ngoài hoàng cung thì cũng chỉ có vương phủ là được dùng thái

giám." Ánh mắt Na Lan Đức Duật lại hướng vào Tâm Di, "Cô ấy ở vương phủ

nào nhỉ? Có vương phủ nào lại để con gái chưa xuất giá chường mặt ra

đường thế này!"

Tâm Di kiểm tra thi thể một lượt, phát hiện sau lưng thi thể có dấu chấm nhỏ màu đỏ: "Gì đây?" bèn thò tay sờ thử.

Na Lan Đức Duật thấy nét mặt Tâm Di hơi khác thường vội hỏi: "Cô phát hiện ra điều gì thế?"

"Anh tới xem." Tâm Di vẫy gọi.

Na Lan Đức Duật ban đầu còn do dự vì "nam nữ hữu biệt", về sau lại

nghĩ đây cũng là để trả lại công bằng cho nạn nhân nên bình thản bước

đến gần cúi xuống xem xét.

Tâm Di chỉ vào chấm đỏ: "Anh xem, là cái này."

Na Lan Đức Duật nhìn kỹ một hồi mới cất tiếng: "Vết nhỏ thế này... như là bị ám khí giống cây kim chích phải."

"Ám khí?" Tâm Di ngẩng đầu lên hỏi Hà Mai Hương, "Tiểu muội muội, nhị nương của muội biết võ không?"

"Muội không biết, muội chỉ biết nhị nương rành y thuật thôi."

Tâm Di thầm nghĩ: "Mình nhớ trước kia từng xem qua một bộ phim hoạt

hình, hung thủ dùng kim thêu giết người..." Nghĩ vậy cô liền kéo áo lót

của người chết ra xem, quả nhiên trên áo có một lỗ thủng rất nhỏ, vừa

hay khớp với chấm đỏ kia.

"Vị trí này...?" Tâm Di nói với Na Lan Đức Duật, "Na Lan Đức Duật, anh xoay lưng lại chút."

"Để làm gì?" Na Lan Đức Duật vừa hỏi vừa quay lưng lại phía Tâm Di.

Tâm Di dùng ngón tay điểm một cái vào lưng anh, nói: "Đây là vị trí

vết đỏ trên mình nạn nhân." Rồi thò đầu qua vai Na Lan Đức Duật tìm vị

trí phổi, điểm một cái trước ngực: "Quả không sai!"

Na Lan Đức Duật bị cô nàng chỉ chỉ điểm điểm, lại ngửi thấy mùi hương trên mình Tâm Di liền đứng đờ ra như bị điểm huyệt, nhất thời không sao động đậy được mà thực tâm cũng chẳng muốn động đậy chút nào.

"Thủ pháp cao minh thật, tiểu muội muội, đi đánh trống lần nữa, mẹ em chắc chắn là bị mưu sát." Tâm Di đưa ra kết luận.

Hà Mai Hương gật đầu, lập tức đứng dậy.

Na Lan Đức Duật giật mình một cái hoàn hồn, vội giơ tay ngăn cản: "Chờ đã, cô khẳng định? Chỉ dựa vào chấm đỏ này?!"

"Đúng, chỉ dựa vào chấm đỏ này." Tâm Di quả quyết.

"Đừng nói bừa, chấm đỏ nhỏ xíu này thì chứng minh được gì?" Na Lan Đức Duật không tin.

"Tôi đâu nói bừa, tôi có thể khẳng định với anh chấm đỏ này chính là bằng chứng vững chắc."

"Cô có biết nếu không thuyết phục được phủ doãn Thuận Thiên, cô cũng

sẽ bị hỏi tội?!" Ngữ khí của Na Lan Đức Duật hàm chứa sự quan tâm không

che giấu.

"Anh lo cho tôi?" Tâm Di nghe ra bèn nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi.

Na Lan Đức Duật nhìn cô không nói, cả hai cứ thế nhìn nhau môt lúc lâu.

Tâm Di từng trải nghiệm qua sao lại nhìn không ra ý tứ trong mắt Na

Lan Đức Duật, nào dám tiếp tục nhìn anh, hấp tấp quay sang nói với Hà

Mai Hương: "Bọn tỷ đi đánh trống cùng muội."

Thấy Tâm Di kiên quyết như vậy Na Lan Đức Duật cũng không tiện ngăn

nữa, trong lòng thầm nghĩ lỡ có rắc rối gì mình đành đánh tiếng với

Thuận Thiên phủ doãn, nếu vẫn không được thì kéo cả bố già vào cuộc chứ

không thể để Tâm Di bị "bắt nạt".

Tiếng trống báo án vang lên lần thứ hai, dân chúng lại xúm vào.

"Ai, sao vẫn là cô bé này... Án đã định rồi còn không chịu thôi."

Phủ doãn thăng đường, gõ án gia uy: "Người nào đánh trống?"

"Đại nhân, là tiểu nữ." Hà Mai Hương ngẩng đầu, nói.

"Lại là ngươi? Hà Mai Hương, vụ án của mẹ ngươi đã kết rồi, bà ta

chết vì bệnh chứ không phải bị giết. Ngươi đừng đánh trống nữa, nếu còn

tiếp tục gây rối đừng trách bản quan không khách sáo, thoái đường!" Phủ

doãn cất bước định đi.

"Khoan! Đại nhân, Hà Hoàng thị không chết vì bệnh mà là bị mưu sát." Tâm Di bước lên công đường.

Phủ doãn trợn mắt, nạt: "To gan, ngươi là ai mà dám nói bừa trên công đường!"

"Ta là